Rõ ràng hắn vì nàng mà chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng sau khi nghe được tin, mọi phản ứng đều hoàn toàn không thể tự chủ, còn làm hắn lo lắng một ngày một đêm, làm hắn hiện bây giờ coi mọi hành động của nàng đều e ngại, lo lắng không thôi, Dạ Dao Quang trong lòng rất khó chịu, không biết nói thành lời ra sao.
Không nghĩ tới, Ôn Đình Trạm nghe xong lời này, rất nghiêm túc gật đầu, chợt quay lại hỏi nàng: “Dao Dao, ta có thể làm nàng bớt lo sao?”
Dạ Dao Quang mờ mịt ngẩng đầu, nhìn hắn.
Ôn Đình Trạm hơi nghiêng người, đem nàng ôm vào lòng: “Dao Dao, chúng ta đều coi trọng đối phương hơn chính bản thân mình, như thế nào có thể làm cả hai bớt lo lẫn nhau? Chúng ta mọi hỉ nộ ái ố, đều tác động đến tâm lý đối phương, trừ phi có một ngày trong lòng nàng không có ta, trong lòng ta lại không có nàng, bằng không chúng ta vĩnh viễn đều vì đối phương mà quan tâm không dừng, đây chính là yêu.”
Tâm Dạ Dao Quang chấn động.
Nàng hiểu rõ lời nói Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm đã cúi người xuống, tầm mắt hắn song song với nàng: “Dao Dao, nàng nói với ta, ngày đó nàng thấy ta nhập ma, sát phạt không dừng được, trong lòng nàng có suy nghĩ gì?”
“Muội...” Dạ Dao Quang nghĩ lại ngày đó, đôi mắt nàng lạnh lùng, “Muội chỉ muốn đem những người bức chàng nhập ma giết sạch, thậm chí cả những người có liên quan tới bọn họ cũng không muốn buông tha!”
Trời biết, nàng mất bao nhiêu sức lực mới khắc chế chính mình không có đem Mặc tộc giết tận! Thả chạy những đệ tử vô tội kia.
“Ta cũng là như thế.” Thanh âm của Ôn Đình Trạm phá lệ ôn hòa, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trên trán nàng, “Ta nhìn thấy một chưởng của Mặc Không Tư làm nàng suýt nữa chết, ta liền hận không thể đem toàn bộ người Mặc tộc đưa vào Hoàng Tuyền. Cho nên, Dạ Dao Quang, nếu là ngày đó người cần hoa Sinh mệnh là ta, nàng nói với ta, nàng sẽ làm như thế nào?”
Nàng sẽ làm như thế nào? Dạ Dao Quang theo suy nghĩ cùng lời nói của Ôn Đình Trạm, nàng đại khái cũng sẽ lựa chọn làm giống như Ôn Đình Trạm. Đợi đến khi nàng cả người đầy vết thương, nàng vẫn là một nữ tử, nàng phải làm sao mới có thể mang theo một thân thương kia xuất hiện trước mặt hắn, để hắn mỗi ngày mỗi đêm đối mặt với người nàng đầy thương tích, sau đó mỗi một ngày lại tự trách áy náy cùng đau lòng, thậm chí nàng rất có khả năng dưới ánh mắt của hắn trở nên hung dữ, trở nên nghi thần nghi quỷ, trở nên tự ti, mọi chuyện này đều như người thường tình...
“Dao Dao, mọi chuyện đều đã qua, chúng ta đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, cuối cùng cũng chỉ còn có ba ngày nữa là có thể cưới nàng, chúng ta quên đi những chuyện kia mà sống tốt. Ta chỉ muốn trong thời gian nàng ở cạnh ta, chỉ có vui mừng, không có bi thương cùng giận dỗi.” Ôn Đình Trạm thân thủ nép đầu Dạ Dao Quang vào ngực hắn, ngữ khí hắn bỗng nhiên trở nên bá đạo, “Dao Dao, ta chỉ cho phép nàng vì ta mà cảm động không kiểm soát được sở tác sở vi, không được quá đau buồn.”
Thanh âm Ôn Đình Trạm mạnh mẽ, Dạ Dao Quang nghe lại cảm thấy ấm áp như nhét bông vải vào trong lòng nàng, làm nàng cảm thấy cả người đều là một dòng hạnh phúc tràn đầy không nên lời. Nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn: “Được, A Trạm, muội sẽ không buồn cùng thương tâm, muội chỉ có vui vẻ.”
“Vui vẻ a, tân nương tử của ta, nhìn ánh mắt này của nàng...” Ôn Đình Trạm trong lòng thả lỏng, hắn đẩy Dạ Dao Quang ngồi trước bàn kính trang điểm.
Dạ Dao Quang nhìn mình trong gương nổi hai cái hạch đào sưng lên trên mắt, làm cho đôi mắt hoa đào híp thành một khe, nhất thời dọa chính mình, sau đó hai tay bụm mặt, bắt đầu sốt ruột: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chúng ta còn có ba ngày liền đại hôn, muội làm sao lại đem chính mình biến thành bộ dáng này...”
Ôn Đình Trạm không nhịn được ở bên cạnh vui vẻ.
“Chàng còn cười!” Nhìn Ôn Đình Trạm hé miệng cười, Dạ Dao Quang lại sinh khí nóng, “Đều là tại chàng, là lỗi của
chàng, muội mặc kệ, chàng nếu dám ghét bỏ muội, muội liền, muội liền...”
Nửa ngày cũng không nói được tiếp, Ôn Đình Trạm nhướn mày: “Dao Dao liền như thế nào?”
Nhìn bộ dáng Ôn Đình Trạm ra vẻ tò mò, Dạ Dao Quang cắn răng: “Ta liền để chàng đêm động phòng hoa chúc, một mình trông phòng!”
Ôn Đình Trạm sửng sốt, không thể không thừa nhận, chuyện này thật sự là đánh xà đánh bảy tấc, hắn thật đúng không muốn đêm động phòng hoa chúc một mình trông phòng a, cái gì đều có thể nhịn, duy độc chuyện này không thể nhịn!
Vì thế Ôn Đình Trạm yên lặng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn phản ứng này của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang tức giận: “Ôn Đình Trạm, chàng đi đâu!”
“Đi nỗ lực để bảo trụ đêm động phòng hoa chúc của ta.” Ôn Đình Trạm một chân đạp cửa phòng, nghiêng mặt nói với Dạ Dao Quang một tiếng rồi bước đi.
Bộ dáng hiện tại của Dạ Dao Quang nàng không muốn cho hạ nhân nhìn thấy nên không muốn ra khỏi cửa, hơn nữa ngày mai nàng còn có một buổi tiểu yến, tất nhiên không phải mời ai khác mà là cùng đám cô nương Chử Phi Dĩnh tụ họp, quay người nhìn lại đôi mắt trong gương kia, Dạ Dao Quang nhất thời sinh ra một loại hận không thể đem gương đập nát.
Bất quá cảm xúc táo bạo này của nàng cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh Ôn Đình Trạm bưng tới một chén nhỏ, trong bát có màu trắng ngà giống như mật ong, có một dòng hương thơm ngát.
“Nhanh ngồi xuống đi, đây thuốc ta điều chế cho nàng, bôi vào chỉ cần nửa ngày, cam đoan mắt của nàng sẽ khôi phục, lại là tân nương tử đẹp nhất.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tới bàn ngồi.
Dạ Dao Quang lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, Ôn Đình Trạm cẩn thận dùng ngón tay dính dược bôi lên trên mắt cho Dạ Dao Quang, cảm giác lạnh lẽo làm Dạ Dao Quang cảm thấy thoải mái. Đợi đến khi Ôn Đình Trạm bôi xong cho nàng, Dạ Dao Quang vì không đụng được vào bùn dược, thanh âm nho nhỏ nói: “A Trạm, ta đói bụng!”
Ôn Đình Trạm đứng lên: “Đã biết, phu nhân của ta, tiểu nhân đi truyền lệnh ngay.”
“Mau đi đi, phu nhân, ta chờ.” Dạ Dao Quang đem chân dài vén, một bộ giống đại lão gia chờ hầu hạ.
Bởi vì dựa vào cửa sổ, Ôn Đình Trạm còn cẩn thận đắp cho nàng một tấm chăn mỏng rồi mới xoay người đi bưng đồ ăn, chính hắn cũng đã lâu chưa ăn cơm, bộ dáng Dạ Dao Quang đang nghiêng người, chính là chờ hắn a.
Nhìn đến bộ dạng này, Ôn Đình Trạm thật sự dở khóc dở cười, thật đúng như nuôi một nữ nhi có đầy đủ tứ chi nhưng trong lòng lại nhu nhược chiều chuông, chọn cho nàng đồ ăn nàng thích, tự mình chuẩn bị cho nàng.
Dạ Dao Quang ăn đầy một miệng, khóe môi không khỏi cong lên, nuốt vào xong liền nói: “Chàng có lẽ cũng lâu chưa ăn gì, chúng ta hai cùng ăn chung đi.”
“Được.” Ôn Đình Trạm đáp ứng.
Sau đó bọn họ cùng dùng một cái chén, một đôi đũa, bắt đầu mỗi người một miếng ăn. Bọn họ là lần đầu tiên như vậy, loại cảm giác này mang theo tư vị ngọt ngào làm đồ ăn cũng ngon miệng hơn. Vị giác tản ra từ bên trong, trượt vào thân thể, làm cho bọn họ toàn thân hạnh phúc.
Cơm nước xong, Ôn Đình Trạm lại cẩn thận đưa Dạ Dao Quang súc miệng rồi mới cùng nàng nằm xuống, ôm lấy thắt lưng của nàng: “Ngủ chút đi, chờ nàng tỉnh lại, ánh mắt sẽ khôi phục như thường.”
“Muội ngủ không được, chàng kể cho ta chuyện xưa đi.” Dạ Dao Quang nói.
“Được, ta kể chuyện cho nàng nghe.” Ôn Đình Trạm lựa những câu chuyện lịch sử mà nàng khả năng cảm thấy hứng thú bắt đầu kể lại.