Nhìn hắn từ Liễu gia bắt đầu phất lên, lấy người khác làm vợ, cuối cùng một bước trở thành chí tôn vô thượng, đứng ở trên vạn người. Hắn mặc một bộ long bào, phía trước là cung điện màu đen âm u, giống như ác long xoay quanh. Phía sau hắn xương trắng đầy đất, hắn mỗi một bước đi trên sàn nhà bạch ngọc xuất hiện dấu chân máu màu đỏ tươi……
Rốt cuộc hắn rút kiếm đứng ở trên đỉnh, lại bị một tia chớp tái nhợt đánh xuống, từ mũi kiếm của hắn thẳng đánh vào cả người. Cuối cùng nhìn hắn thẳng tắp ngã xuống, ngã vào vũng máu đặc sệt không biết xuất hiện từ bao giờ, cuối cùng bị bao phủ cắn nuốt……
“Bất lực sao? Sợ hãi sao? Ta có thể giúp ngươi thay đổi những thứ ngươi vừa nhìn, vừa nghĩ tới, hết thảy……”
Dạ Dao Quang muốn nhảy vào bên trong biển máu đem hắn vớt lên, tại thời điểm bất lực, bên tai có một thanh âm cực mê hoặc vang lên, Dạ Dao Quang trong lòng rung động, nàng thiếu chút nữa liền theo bản năng gật đầu, nhưng ngay thời điểm then chốt nàng chế trụ lại chính mình!
Không, đây là tâm ma, là hình ảnh mà nội tâm nàng sợ hãi nhất. Nguyên Ân đại sư từng nói qua, nếu không có nàng xuất hiện, Ôn Đình Trạm lsẽ trở thành đệ tử của Nguyên Ân, hắn sẽ không đi trên con đường độc thế vương giả.
Là tâm ma, là Ma hậu gợi lên tâm ma của nàng.
Một lần lại một lần tự nhủ chính mình, rất nhanh Dạ Dao Quang bắt đầu thanh tỉnh. Nàng thấy thân thể Ôn Đình Trạm ở trong biển máu trôi nổi, hắn vẫn như cũ mở to hai mắt, tựa hồ đang khát cầu nàng cứu hắn, nàng có chút cầm lòng không đậu muốn bước lên, nhưng cuối cùng nàng vẫn là chùn bước.
“Đây không phải A Trạm, không phải A Trạm!”
A Trạm của nàng nếu đang ở như vậy nơi bất kham cùng đáng sợ như vậy, nhất định sẽ không để nàng biết được, hắn sẽ không để nàng dấn thân vào biển máu để hắn kéo trở về, hắn đối với nàng là tình yêu sâu nặng còn hơn chính mình!
Cực lực duy trì sự tỉnh táo trong đầu, Dạ Dao Quang gian nan duỗi tay bấm niệm chú vận khí. Đôi tay nàng run rẩy, mỗi một khắc như nước chảy mây trôi hạ bút thành văn* (rose: ý nói chậm rãi, kỹ lưỡng), từng động tác đều dường như hao hết lực lượng toàn thân, có một cỗ lực lượng rất lớn đang cản trở nàng.
Dạ Dao Quang cắn răng, không màng toàn thân đau đớn phảng phất mỗi một tấc da tấc thịt đều như bị xé rách. Đầu ngón tay nàng biến hóa tuy rằng không gấp gáp, nhưng từng động tác lại vẫn kiên quyết như cũ! Chẳng sợ bởi vì chống cự tâm ma mà bị nội thương, cổ họng tanh ngọt, khóe môi dật huyết, Dạ Dao Quang vẫn như cũ không chút do dự.
Nàng thủ quyết hoàn thành, giữa đôi tay có một quả cầu ánh sáng màu ngân bạch. Thân mình nàng xoay tròn liền đem quang cầu ẩn chứa khí ngũ hành thuần tịnh đánh bay ra.
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn, máu từ miệng Dạ Dao Quang bắn ra như quả cầu pha lê vỡ, nàng không ngừng lui về phía sau vài bước, quỳ một gối ở trên mặt đất, duỗi tay che lại đan điền phiếm đau, giương mắt bốn phía nhìn cảnh tượng đã thay đổi.
“Chuyện này không có khả năng!” Bị đánh bay xa mấy trượng, Huyết anh kiếm lại bay trở về, thanh âm Ninh Anh sửng sốt.
Một Hóa Thần kỳ có thể đột phá kết giới Độ Kiếp kỳ của nàng, chuyện này quả thực là nghịch Thiên Đạo!
“Không có gì không có khả năng.” Dạ Dao Quang duỗi tay lau vết máu khóe môi, “Ngươi muốn dùng tâm ma bức ta đi vào khuôn khổ, nhưng ngươi lại không biết trên thế gian này mạnh nhất là tâm ma nhưng yếu ớt nhất cũng là tâm ma. Ngươi muốn gợi lên tâm ma toàn thân của ta, mà ta chỉ cần đột phá tâm ma là có thể tránh khỏi trói buộc của ngươi, cơ hội này là ngươi cho ta.”
Ninh Anh làm Ma hậu, có bao nhiêu biện pháp đối phó nàng, nhưng cuối cùng lại dùng biện pháp này.
“Ha ha ha, nữ nhân thông minh.” Ninh Anh âm trầm cười nói, “Bổn hậu dùng tâm ma đối phó ngươi, cũng chính là muốn nhìn thấy nhược điểm ngươi ở chỗ nào……” Dừng một chút, Ninh Anh hơi có chút trào phúng, “Quả nhiên a, thế gian này nhược điểm của nữ nhân đều là nam nhân, đáng tiếc nam nhân là thứ không đáng tin nhất. Ta đích xác gợi lên tâm ma của ngươi, nhưng tâm ma này đều không phải là vì sợ hãi sinh ảo tưởng mà là dự báo tương lai, người kia trong lòng của ngươi, hoặc là
thành hoàng, hoặc là trở thành tù nhân!”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?” Dạ Dao Quang cười nhạo nói, “Hắn sẽ không thành hoàng, cũng sẽ không bị giam cầm trong ngục tù, ta không biết những ảo tưởng đó căn cứ vào cái gì nhưng đều là lời nói vô căn cứ.”
“Ngươi hôm nay không tin ta, ngày sau tất sẽ hối tiếc không kịp, nếu không phải vì bổn hậu tạm thời không rời được khỏi địa phương quỷ quái này, phải có máu hậu thế của ta mới có thể đủ cởi bỏ ấn hồn khóa, được một thân tự do, bổn hậu cần gì phải phí tâm tư này cùng ngươi dây dưa, còn làm ngươi thấy rõ quá khứ tương lai?” Ninh Anh phảng phất châm chọc Dạ Dao Quang lừa mình dối người.
“Nếu thật sự là dự báo quá khứ tương lai, ta cũng tin mệnh của ta cùng hắn có thể tránh khỏi số trời!” Dạ Dao Quang lạnh lẽo ném xuống những lời này, liền tính toán rời đi.
“Ngươi xác định ngươi sẽ đi sao?” Ninh Anh truyền đến.
Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn qua hướng Huyết anh kiếm, trên cổ tay Trường Duyên có một vết máu: “Đây chính là lúc ngươi lâm vào ảo cảnh, vì cứu ngươi mới bị thương, nhìn không ra lão đạo sĩ đối với ngươi còn có thể yêu quý tới mức liều cả thân mình. Huyết anh kiếm có công lực ngàn năm của ta, ngươi nếu không muốn hắn trúng ma độc, trở thành một người thị huyết cuồng ma, tốt nhất đáp ứng yêu cầu của ta.”
“Sư muội, chúng ta về Duyên Sinh Quan, có sư phó, ngươi chớ có……”
Trường Duyên còn chưa dứt câu, Dạ Dao Quang nhìn thấy Huyết anh kiếm ở giữa không trung vãn lên một cổ kiếm hoa, rồi sau đó phía trên vết thương của Trường Duyên có ánh sáng chợt lóe. Hai mắt hắn liền đỏ đậm một mảnh, trong nháy mắt rút đi thần thái bình thường, hung ác đến mức như một con thú không có tình cảm, chỉ như một công cụ giết người, suýt nữa liền hướng tới Dạ Dao Quang mà công kích, quyền phong tới ngay trước mặt Dạ Dao Quang thì đôi mắt hắn tức khắc lại rút đi huyết sắc.
Trường Duyên hô lớn: “Sư muội, đi mau!”
Lúc này, Dạ Dao Quang làm sao có thể để Trường Duyên một mình mà rời đi.
“Ha ha ha ha……” Ninh Anh vô cùng vui sướng cười, “Nhập ma cũng tốt, muốn giết liền giết, ai nếu muốn ngăn trở, liền phụ tẫn cho thiên hạ. Cái gọi là Thiên Đạo, có thể giúp gì cho chúng ta? Nhưng các ngươi lại gọi đó là tu luyện chính thống, cẩn trọng, cẩn thận, cuối cùng có mấy người có thể chân chính đắc đạo phi thăng? Bổn hậu thật không hiểu, các ngươi tội gì làm chính mình khó xử, tự mình nhận vất vả đến như vậy, đối với việc nhập ma thì e sợ muốn tránh còn không kịp?”
“Ai có chí nấy, nếu thế gian này mỗi người đều chỉ vì khoái ý nhất thời của chính mình mà mất đi lương tri, cả thế gian này liền sẽ trở thành lò sát sinh, mỗi ngày cường giả tùy tâm chém giết kẻ yếu, thiên địa bị huyết sắc xâm nhiễm. Điều này ta không muốn nhìn thấy cho nên ta không muốn nó xuất hiện.” Dạ Dao Quang ngữ khí lăng nhiên, “Quan niệm giữa chúng ta không đồng nhất, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Ngươi tốt nhất vẫn là nói muốn ta tìm kiếm hậu nhân của ngươi như tếh nào đi.”
“Bổn hậu đã rất nhiều năm không gặp gỡ nữ nhân đáng thưởng thức như ngươi. Đáng tiếc ngươi thế nhưng trước sau vì hai nam nhân mà lần nữa thỏa hiệp……” Ninh Anh hơi có chút tiếc than mở miệng, “Nam nhân trên thế gian này, bất luận là thân hay là tình, đều không thể tin. Nữ nhân ngu ngốc, có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
“Ta sẽ không hối hận, ngươi không hiểu được chân tình nhân gian, cũng không có nghĩa nó không có.” Dạ Dao Quang không chút do dự phản bác.