5 năm sau, 25 tuổi Ninh Anh đã đạt tu vi đỉnh Phân Thần kỳ, với tu vi cùng tuổi tác như vậy có thể bàn chuyện cưới hỏi rồi, đặc biệt tông chủ Mộc Tiên Tông mơ hồ cảm giác được cơ hội phi thăng của hắn sắp tới gần, nếu nói hắn còn chuyện gì chưa thể buông bỏ được thì đó chính là Ninh Anh.
Tên tuổi của Ninh Anh đã vang vọng khắp các tông môn, tông chủ Mộc Tiên Tông đưa ra ý tứ này cơ hồ làm các tông môn rung động không thôi. Mặc dù Ninh Anh không phải đại tiểu thư của Mộc Tiên Tông, nhưng tu vi của bản thân nàng còn hơn cả chiêu bài đại tiểu thư.
Trong thời gian ngắn, người tới cửa cầu thân thật nhiều không đếm xuể.
Mộc Tử Tà hiện đã mười bảy tuổi, lúc trước hắn không hiểu tình yêu nam nữ là như thế nào, nhưng khi hắn nghe được tông chủ đang tìm kiếm phu quân cho Ninh Anh, nghe được có người nói với hắn, sư phụ của ngươi sớm hay muộn cũng phải gả cho người khác, một người thừa kế đại tông môn khác môn đăng hộ đối, cũng có trợ giúp nàng đoạt những thứ thuộc về nàng.
Câu nói ‘ sư phụ của ngươi sớm hay muộn cũng phải gả đi ’ hoàn toàn đâm thẳng vào trái tim Mộc Tử Tà.
Sư phụ vì sao phải gả chồng? Nếu nàng nhất định phải gả đi, cũng nên là gả cho hắn mới đúng!
Vì thế hắn chạy thẳng đến phòng Ninh Anh, mở miệng liền chất vấn: “Người phải gả đi?”
Ninh Anh đang đọc thư, nàng không buồn liếc hắn một cái: “Đúng thế.”
“Vì sao?” Mộc Tử Tà tức muốn hộc máu nhảy tới trước mặt nàng.
Giờ khắc này, Ninh Anh mới phát hiện hài tử nho nhỏ kia đã cao đến như vậy, cao hơn nàng một cái đầu, khí thế hùng hổ, nàng không kịp phòng ngừa liền có cảm giác bị áp bách.
“Ngươi yên tâm, cho dù ta thành thân với ai, ngươi vẫn luôn là đồ đệ của ta, ai cũng không thể làm ngươi bị thương.” Ninh Anh cho rằng Mộc Tử Tà vẫn là một tiểu hài tử, hắn là sợ hãi bị nàng vứt bỏ, vì thế thở dài một hơi nói, “Đây là tâm nguyện của tông chủ, thời gian tông chủ phi thăng sắp tới, người xưa nay yêu thương ta, nếu ta cự tuyệt, khó tránh khỏi sẽ làm người không yên lòng, nếu bởi vì điều này ảnh hưởng tới kết quả độ kiếp, ta trăm chết cũng không thể chuộc tội.”
Đúng vậy, Ninh Anh không nghĩ tới việc thành thân, kỳ thật nàng đến cái tuổi này cũng chưa từng một lần tự quyết định, mọi hành động của nàng đều do tông chủ, người luôn che chở nàng suy xét. Hơn nữa, nàng tin tưởng tông chủ nhất định sẽ có an bài tốt nhất cho nàng.
“Được, nếu sư phụ nhất định phải gả chồng, người hãy gả cho ta!” Dưới tình thế cấp bách, Mộc Tử Tà hoàn toàn nhịn không được, bắt lấy bả vai Ninh Anh, buột miệng thốt ra.
Câu này làm Ninh Anh ngẩn người, chợt nàng phụt cười ra tiếng, nàng vẫn nghĩ Mộc Tử Tà với suy nghĩ của trẻ con: “Ngươi vẫn chỉ là một hài tử a……”
Không đợi Ninh Anh nói hết câu, Mộc Tử Tà liền kéo lấy Ninh Anh chưa bao giờ phòng bị hắn ôm vào trong lòng ngực, hung hăng ngăn chặn miệng của nàng. Ninh Anh nháy mắt trở nên ngây ngốc, nhưng thật ra đã làm Mộc Tử Tà ăn không ít “đậu hũ”.
Thẳng đến khi Mộc Tử Tà đè lại nàng, làm nàng cảm giác được thân thể hắn phản ứng rõ ràng, đối với nàng nói: “Ta không phải hài tử, người không cần tiếp tục coi ta như hài tử, ta làm nam nhân của người!”
Ninh Anh bị dọa đến quên mất ra tay nặng nhẹ, một chưởng liền đánh bay Mộc Tử Tà ra ngoài, nhìn hắn miệng phun máu tươi, nàng chạy đến nâng đỡ hắn, nói xin lỗi hắn, nhưng nghĩ lại cảm thấy hắn vô lễ đến cực điểm, vì thế lạnh mặt: “Ngươi phải nhớ kỹ, ta là sư phụ của ngươi, sư phụ vĩnh viễn chỉ có thể là sư phụ!”
“Ha ha a……” Mộc Tử Tà chậm rãi đứng lên, hắn duỗi tay lau vết máu trên khóe môi, “Người có phải đã chướng mắt ta, có phải bởi vì ta vô pháp trở thành người trợ lực cho sư phụ khôi phục sư môn, cho nên, người mới không muốn gả cho ta? Thầy trò? Chúng ta đều là người tu luyện, thầy trò kết hợp chẳng lẽ còn gì tốt hơn sao? Lý do của người không thuyết phục ta, trừ phi người có lý do làm ta hết hy vọng, nếu không người đừng mơ tưởng gả cho người khác!”
Ninh Anh mày nhíu chặt, nàng không nghĩ ra đầu óc Mộc
Tử Tà tại sao lại điên khùng như thế, đột nhiên biến thành dáng vẻ này, hoàn toàn không giống đứa nhỏ ngày thường ngoan ngoãn ở trước mặt nàng.
“Ra ngoài quỳ cho ta, quỳ đến khi đầu óc ngươi thanh tỉnh mới thôi.” Ninh Anh phẩy tay áo liền rời đi.
Mộc Tử Tà thật sự quỳ ở ngoài sân, nhưng quỳ vẫn quỳ, nếu bảo hắn phủ nhận tình yêu nam nữ đối với Ninh Anh, hắn nghĩ, hắn chỉ sợ cả đời này không thanh tỉnh được, vậy cứ để hắn quỳ đi.
Chỉ cần nàng vui thì hắn sẽ làm.
Ngày đầu tiên, Ninh Anh hỏi hắn: “Ngươi có biết sai?”
Mộc Tử Tà trả lời: “Ta có gì sai? Có tình cảm với người cũng là sai sao?”
Ninh Anh tức giận đến mức đẩy gẫy cửa phòng.
Ngày hôm sau, Ninh Anh hỏi hắn: “Đã biết sai chưa?”
Mộc Tử Tà hồi: “Ta không cho rằng ta sai rồi.”
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……
Ninh Anh đều hỏi hắn cùng một vấn đề, mà Mộc Tử Tà trả lời trước sau cố chấp như nhau. Ban đầu đối với chuyện thành hôn, nàng có thể có có thể không, nhưng bị Mộc Tử Tà làm cho tâm phiền ý loạn, khi Mộc tông chủ đưa thông tin người tới cầu thân cho nàng chân tuyển, nàng thế nhưng ma xui quỷ cự tuyệt một đám.
Nhìn nàng trước sau thay đổi rõ ràng, Mộc tông chủ liền hỏi nguyên do. Luôn coi Mộc tông chủ cùng phụ thân là trưởng bối, Ninh Anh hoàn toàn không giấu giếm. Mộc tông chủ cũng là một người từng trải, từ cảm xúc dao động của Ninh Anh liền biết, nha đầu này đã động tình với tôn nhi của hắn mà không nhận ra.
Mộc tông chủ nghĩ một lúc thì cảm thấy đây cũng có thể xem là một hôn sự tốt, hắn đích xác muốn an bài tốt cho Ninh Anh sau đó phi thăng. Người thừa kế đại tông môn không thể không tuyển, nếu không Ninh Anh cũng chỉ có thể là một tông chủ phu nhân, vĩnh viễn không thể là tông chủ của một tông môn. Nếu như không lựa chọn người thừa kế, người có chút thân phận cùng địa vị có ai nguyện ý trở thành nam nhân đứng sau lưng Ninh Anh?
Mộc Tử Tà là người rất phù hợp để lựa chọn, tuy rằng hắn hiện tại chưa có thể hiện nhiều nhưng Mộc tông chủ nhìn ra được Mộc Tử Tà không phải vật trong ao, hắn có thiên phú trời ban, chỉ cần có cơ hội gặp phong vân sẽ biến hóa thành long, sớm muộn gì có một ngày sẽ vượt qua cả Ninh Anh. Hơn nữa Mộc Tử Tà tuy rằng là tôn nhi của hắn nhưng lại coi như lẻ loi một mình, ngoại trừ Ninh Anh cũng không có người thân bên cạnh, nếu Mộc Tử Tà đói với Ninh Anh chân thânhf, vậy có thể nói là hoàn mỹ.
Mộc tông chủ cũng không có vạch trần, hắn cho tiễn tất cả những người tới cầu thân sau đó đưa Mộc Tử Tà đi rồi mới trở về nói với Ninh Anh, nếu Ninh Anh cảm thấy phiền lòng về hắn, không bằng phái hắn đi làm việc. Tiền trảm hậu tấu, người phát mệnh lệnh lại là người Ninh Anh tôn trọng nhất, Ninh Anh liền đáp ứng.
Mộc tông chủ cho người đưa Mộc Tử Tà tới chỗ mình bế quan, ngày đêm mài giũa hắn, nói cho hắn nếu muốn nghênh thú Ninh Anh, trong vòng một năm, tu vi của hắn phải vượt qua Ninh Anh.
Khi đó Mộc Tử Tà mới bước vào tu vi Nguyên Anh kỳ, mà khoảng cách giữa Nguyên Anh kỳ đến đỉnh Phân Thần kỳ của Ninh Anh, ở giữa còn cách Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ, Phân Thần kỳ. Vậy hắn phải là Hợp Thể Kỳ.
Điều này quả thực không có khả năng hoàn thành, nhưng là Mộc Tử Tà đáp ứng rồi!
Cùng Mộc Tử Tà phân cách chính là một năm, tách nhau ra, Ninh Anh mới cảm thấy thường nhớ tới hắn, tựa hồ thiếu hắn như bị thiếu một thứ gì đó, nàng cho đến bây giờ cũng chỉ cho rằng đây là một loại thói quen chưa thể thích ứng, thẳng đến sự kiện phát sinh một năm sau...