“Vậy vì sao bọn họ lại gọi Thiên Cơ sư thúc là đệ nhất chân nhân Tu chân giới?” Dạ Dao Quang cảm thấy không hợp với lẽ thường, nếu thế gian này còn có Tán Tiên tồn tại, Thiên Cơ sư thúc cũng chưa từng độ kiếp, không nên có tôn xưng như vậy, còn có những lão nhân đi trước cả Thiên Cơ sư thúc nữa.
“Kỳ thật thế gian này những người độ kiếp thất bại đại bộ phận sẽ giữ vững tu vi Nguyên Anh, chẳng qua có một số có thể từ Nguyên Anh tu luyện thành Tán Tiên, nhưng lại có một số không thể, những người này sau khi chân nguyên hao hết sẽ hồn phi phách tán.” Kim Tử tỉ mỉ kỹ càng giải thích cho Dạ Dao Quang, “Điều này là do ở thế tục không có khả năng có cũng như không đủ ngũ hành trợ lực cho bọn họ từ Nguyên Anh ngưng tụ trở thành Tán Tiên, chính vì vậy cần phải đi Thông Thiên Thành.”
“Thông Thiên Thành?” Lại là một địa danh Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói qua.
“Thông Thiên Thành là khu vực ở giữa lối vào thế tục cùng thiên vực, bởi vậy mà có tên gọi ‘Thông Thiên’. Một nơi có được khí ngũ hành cùng ngũ hành lực tụ hội, nơi đó Tán Tiên dày đặc, Độ Kiếp kỳ chỉ như con kiến.” Ánh sáng trong mắt Kim Tử lập loè, “Có người Độ Kiếp kỳ bởi vì biết trên tay mình có sát nghiệt hoặc có tâm ma nên độ kiếp rất khó thành công, cho nên sẽ lựa chọn trực tiếp đi tới Thông Thiên Thành, hóa thành Tán tu. Ma đạo cùng yêu đạo đặc biệt thích thông qua Thông Thiên Thành thành thần. Chân chính quần ma loạn vũ, không chịu sự quản chế của Thiên Đạo. Nhưng Thông Thiên Thành ở nơi nào ta cũng không biết, nghe nói là chỉ có vào không có ra. Những người Tán Tiên cũng là bởi vì lý do này mà bị cách trở ở bên trong.”
“Vì sao chỉ vào không ra?” Dạ Dao Quang khó hiểu, “Nếu không chịu sự trói buộc của quy tắc thiên địa, vậy hẳn là không có kết giới.”
“Truyền thuyết Thông Thiên Thành ban đầu xuất phát từ thời kỳ viễn cổ, là nơi thượng thần dùng để trấn áp những yêu ma vô pháp tiêu diệt, sau lại có thần tiên vì phạm chút quy tắc tiên nhân nên cũng sẽ bị phế bỏ tu vi, bị đày đến đây, cứ chậm rãi hình thành một nơi tập trung như vậy, cuối cùng mới là nhóm người độ kiếp thất bại, từ tu vi Nguyên Anh muốn tu luyện tới Tán Tiên tìm đến, vì thế Thông Thiên Thành liền càng ngày càng hỗn độn.” Kim Tử biết chuyện này đều là vì được truyền thừa từ thần hầu, những chuyện sâu xa trong đó nó cũng không biết, “Nhưng Thông Thiên Thành cùng thế tục cách nhau một tuyến thiên mạch, chính là do những thần viễn cổ hợp lực phong bế, Tán tu trừ phi là hồn thể, liền giống như bọn họ độ kiếp thất bại có thể lướt qua, khả năng còn chân thân là không thể.”
“Cho nên nói Tán Tiên không có khả năng tiến vào thế tục đúng không? Bọn họ chỉ có thể ở Thông Thiên Thành tồn tại song song với thế tục.” Nếu là như thế này, Dạ Dao Quang lại nghi hoặc, “Nếu Tán Tiên không thể lưu tại thế tục, vậy chủ nhân khối ma cốt này vì sao lại ở đây?”
“Tán Tiên cũng không phải không thể tiến vào thế tục, chẳng qua giá phải trả cực lớn, tới Độ Kiếp kỳ là có thể đủ để nguyên thần xuất khiếu một hồi lâu, Tán Tiên cũng có thể làm nguyên thần xuất khiếu, chẳng qua sau khi đi qua thiên mạch, tu vi sẽ giảm đi, hơn nữa thân thể bọn họ vẫn cần ở Thông Thiên Thành. Vạn sự cần làm tuyệt đối không mắc sai lầm, một khi chân thân bị hủy, bọn họ liền từ Tán Tiên thành cô hồn dã quỷ.” Kim Tử quơ chân múa tay nói, “Chuyện này nguy hiểm quá lớn, Tán Tiên đều sẽ không mạo hiểm như vậy, nhắc tới chủ nhân khối ma cốt này, bởi vì nàng là ma tu, tu vi của nàng hẳn đã là Độ Kiếp kỳ siêu việt, nhưng rốt cuộc chưa độ kiếp, cho nên chưa trở thành tán ma.”
Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu, vuốt ve ma cốt Ninh Anh suy tư: “Nàng trước khi chết tu vi đã là Độ Kiếp kỳ siêu việt, thậm chí giết tông chủ Thiên Vũ Tông, như vậy phải phục kích cùng lực lượng khủng bố cỡ nào mới có thể đem nàng bức tới tự bạo thân thể?”
“Sư phụ, người đang nói cái gì?” Kim Tử nghe không hiểu.
“Ta suy nghĩ rốt cuộc là thực lực như thế nào mới có thể đủ đem một người Độ Kiếp kỳ siêu việt bức cho hồn xuất chạy khỏi thân thể.” Dạ Dao Quang đem sự tình Ninh Anh giản lược nói lại cho Kim Tử.
“Nàng là Ma hậu a.” Kim Tử lúc này mới biết
chủ nhân ma cốt là ai, “Bất quá nàng là ma tu, ma tu so với tu luyện chính thống càng nghịch thiên hơn, nhưng không phải không có hạn chế, chỉ cần tìm được vật tương khác với công pháp của nàng liền có thể làm tu vi giảm đi, không thể bộc phát ra toàn bộ lực lượng.”
“Giống như thủy khắc hỏa?” Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời.
“Không, so với thủy khắc hỏa càng đáng sợ.” Kim Tử lắc đầu nói, “Tiểu thủy không thể diệt lửa lớn, nhưng công pháp ma tu một khi tương khắc, đó chính là con kiến cũng có thể lay động voi.”
Dạ Dao Quang chấn động, kích động túm lấy Kim Tử: “Ngươi có biết khác tinh của ‘tam thể và tinh thần pháp’ không?”
Dạ Dao Quang đối với công pháp tối thượng của Ma tộc vô cùng kiêng kị, phải nói toàn bộ tu luyện giới cho tới bây giờ không không có ai không kiêng kị bộ công pháp này.
“Ở truyền thừa của ta không có bộ công pháp này, trừ phi sư phụ có thể tìm được công pháp hoàn chỉnh cho ta xem một lượt ta mới biết được vật tương khắc với nó phải như thế nào.” Kim Tử duỗi tay gãi trán nói.
“Chờ sau khi chúng ta giải quyết hết sự tình nơi này, chúng ta lập tức đi tìm lão hòa thượng.” Dạ Dao Quang quyết định đi hỏi lão hòa thượng xem hắn biết gì về Tam thể xác và tinh thần pháp, ma quân khẳng định không biết, Tam thể xác và tinh thần pháp được sáng tạo ra lúc ma quân đang bị nhốt ở Âm Dương Cốc, “Ngày mai ta muốn đi một chuyến tới Phục Ma Phong, ngươi ở chỗ này bảo hộ cho Mộng Tầm, chờ ta trở lại.”
“Vì sao lúc nào người bị bỏ lại cũng là ta!” Kim Tử tức khắc nhăn mặt khỉ.
“Ngươi hẳn là phải biết Phục Ma Phong là nơi nào chứ?” Dạ Dao Quang cảm thấy Kim Tử nhất định biết, nàng ôn nhu vươn tay, vuốt vuốt đầu Kim Tử, “Ta nghĩ nhất định có không ít ma tu muốn nếm thử xem thịt thần hầu mỹ vị cỡ nào a.”
Kim Tử tức khắc cảm thấy da đầu tê rần, cổ rụt lại, ngã xuống trên giường Dạ Dao Quang giả chết.
Dạ Dao Quang chỉ liếc nó một cái, đầu ngón tay bắn ra khí dập tắt ánh nến, liền nằm xuống.
Đêm này Bé ngoan cũng không trở về, Ôn Đình Trạm tất nhiên là cố ý để nó nghỉ ngơi một đêm, nhưng ở Đế đô lại không biết Dạ Dao Quang sáng sớm ngày hôm sau đã định xuất phát, đợi tới sau giờ ngọ Bé ngoan quả nhiên lại bay trở về, thư Ôn Đình Trạm gửi đi rất dày.
Trên thư nói, Độc Vương sau khi nhận được Xích vân linh chi đảm bảo hắn có chín phần nắm chắc luyện chế ra giải dược, nói Dạ Dao Quang không cần lo lắng, còn quả đào hắn cùng Tuyên Khai Dương chia nhau mỗi người một nửa, không có ỷ vào thân phận hắn là phụ thân mà cắt xén của nhi tử, lời nói ẩn ý muốn Dạ Dao Quang khen ngợi, Dạ Dao Quang xem đến đây thì dở khóc dở cười.
Còn lại nói hắn đã đại khái biết được độc của Thái Tử Phi phát là do ai ra tay, những việc này giao cho hắn xử lý, nhắn nàng mau chóng giải quyết sự tình Mộng Tầm để về đoàn tụ cùng hắn, phòng không gối chiếc một khắc như năm, mặt khác lại là việc vặt thường ngày của hắn, cuối cùng còn có một phong thư từ Tuyên Khai Dương.
Trên thư viết hết sức rõ ràng nỗi nhớ với mẫu thân, Dạ Dao Quang đọc liền cảm thấy phong cách hình như không đúng. Thẳng đến khi xem đến những câu cuối cùng, Tuyên Khai Dương mới vô cùng ủy khuất nói, những lời này đều là cha bức bách hắn viết như vậy, cha nói nếu không viết như vậy, mẫu thân sẽ không biết cha con hắn sốt ruột đợi nàng về thế nào.
Cuối cùng, Tuyên Khai Dương vui vẻ, nói cha đãi hắn đặc biệt tốt, ngày nghỉ đưa cậu đi Kinh Giao cưỡi ngựa, còn cùng Vương gia đi lên núi săn thú. Cha tự mình làm cho cậu một cái cung nhỏ vô cùng tinh xảo, cậu rất rất thích, hiện tại đã có thể giương cung bắn chết con thỏ, cậu nghe nói mẹ thích nhất ăn thịt thỏ nướng. Hy vọng đang thời điểm thỏ mập mạp, mẫu thân sớm chút trở về nếm thử con mồi đích thân nhi tử bắt được.