“Chàng ức hiếp ta, không sợ con trong bụng sẽ kinh hãi sao!” Dạ Dao Quang giãy giụa dưới lớp vải, trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm, nàng đến bây giờ bà dì cũng không thấy đến thăm, đã xác định là có bảo bảo!
Ngón tay thon dài luồn tay vào mái tóc rối tung ướt đẫm của nàng, động tác ôn nhu dùng khăn xoa khô: “Nếu chỉ vì chút nhỏ nhặt này mà kinh hãi, vậy không xứng làm hài tử của ta.”
Dạ Dao Quang tức giận: “Chàng về sau không được ngược đãi con!”
Nghe cái khẩu khí này, về sau không chừng còn chèn ép hài tử của bọn họ tới mức nào chứ.
Ôn Đình Trạm không đáp lời mà nói: “Không phải nàng mệt mỏi sao? Nhắm mắt dưỡng thần một lát đi.”
Dạ Dao Quang quả thật thấy rất mệt, không muốn tiếp tục cãi cọ với hắn, liền dựa vào trên vai hắn ngủ. Cứ như vậy Ôn Đình Trạm cũng không gây ra động tác quá lớn, cuối cùng chỉ có thể vận khí dùng nội lực làm khô tóc nàng, rồi mới ôn nhu đem nàng cẩn thận đặt trên giường. Nhìn chính mình cả người ướt đẫm, hắn trước tiên di điểm hương an giấc cho Dạ Dao Quang, sau đó mới đi sửa sang lại bản thân, một thân khô mát trở về ôm lấy nàng cùng yên giấc.
Chờ đến khi Dạ Dao Quang tỉnh lại thần thanh khí sảng thì cũng đã giờ Thìn, nàng không đi tu luyện mà trực tiếp đi dùng đồ ăn sáng sau đó xoay người đi lấy máu của Độc Vương. Dạ Dao Quang dùng Thiên lân, khống chế không để sát khí từ Thiên lân xâm nhập vào cơ thể Độc Vương, rất nhanh và chuẩn xác lấy đi môt giọt máu đầu quả tim.
“Hầu gia phu nhân thủ pháp rất sạch sẽ lưu loát.” Độc Vương nhìn vết máu dài trên ngực, hắn thậm chí hoàn toàn không cảm giác đau, bất quá đầu có chút choáng váng.
“Ngươi đi nghỉ một lát đi, giờ phút này có chút đầu váng mắt hoa là chuyện bình thường.” Dạ Dao Quang thấy vậy liền khuyên nhủ, “Ta đã nói A Trạm làm cho ngươi một liều dược bổ dưỡng nguyên khí, chờ thực hiện xong là ngươi có thể uống.”
“Đa tạ phu nhân.” Độc Vương đích xác có chút hoa mắt, không quá miễng cưỡng, lập tức liền nằm xuống.
Dạ Dao Quang đưa giọt máu qua ngọn đèn sinh mệnh đêm qua làm xong lấy ra, đầu ngón tay vận khí Ngũ hành, đem nhỏ giọt phía trên bấc đèn, ngón tay thủ quyết. Màu đỏ tươi của máu xâm chiếm màu trắng đan xen màu xám của tóc ở bấc đèn, dần dần dưới thủ quyết biến hóa của Dạ Dao Quang biến thành một cổ màu trắng, sợi tóc cũng biến mất không thấy.
“Thành công.” Dạ Dao Quang thu tay lại, nắm lấy cây đèn đưa tới trước mặt Ôn Đình Trạm.
Tay nàng vẫn như cũ vận khí Ngũ hành đem cây đèn bao phủ, Ôn Đình Trạm có tới gần cũng không sao.
“Hiện tại liền có thể động thủ sao?” Ôn Đình Trạm nhìn cây đèn trước mắt, thoạt nhìn cũng không khác những cây đèn binh thường là bao, duy độc sạch sẽ hơn chút.
Đúng thế, chính là sạch sẽ, không phải loại sạch sẽ mới tinh, mà là một loại sạch sẽ tới mức không nhiễm hạt bụi nhỏ.
“Tùy thời đều có thể bắt đầu.” Dạ Dao Quang gật đầu nói, “Bất quá Độc Vương vừa mới lấy máu đầu tim, để hắn nghỉ ngơi một chút, chờ hắn tỉnh lại uống chén dược, thân mình khá hơn chúng ta lại tiếp tục cũng không muộn.”
“Được.” Ôn Đình Trạm tự nhiên là nghe Dạ Dao Quang, “Thân mình vẫn tốt?”
“Vì sao đột nhiên hỏi cái này?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.
“Hôm nay canh giờ còn sớm, sắc trời cũng đẹp, thích hợp nhất đưa nàng đi ra ngoài đi dạo một chút.” Ôn Đình Trạm nhìn lên không trung nói.
Hôm nay trời đầy mây, thái dương bị che khuất dưới đám mây dày, thời tiết cũng không oi bức, thích hợp đi dạo phố, Dạ Dao Quang tức khắc mặt mày mang ý cười: “Hảo a, chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài, tìm một chỗ nếm thử hương vị.”
“Ta đã hỏi thăm được một nhà, đảm bảo Dao Dao thích……”
Ôn Đình Trạm vừa kéo Dạ Dao Quang ra cửa vừa nói chuyện, thanh âm hai người càng lúc càng xa.
Bọn họ hiện tại đi sâu vào Thiên Tân, tuy nhiên lúc này Thiên Tân còn gọi là Hải Tân Phủ. Nhắc tới Thiên Tân, Dạ Dao Quang đầu tiên nghĩ đến chính là bánh bao đứng đầu trong tam tuyệt của Thiên Tân không thể không để ý đến, nhưng loại bánh bao này tựa hồ qua triều Thanh mới có, thời đại này hẳn chưa xuất hiện. Nghĩ đến kia hương vị, Dạ Dao Quang đành phải nuốt nuốt nước miếng.
“Dao Dao làm sao
thế?” Vẫn luôn lưu tâm tới nhất cử nhất động của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm thấy nàng trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối, không khỏi quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới một danh điểm.” Dạ Dao Quang lắc đầu cười nói.
“Danh điểm gì có thể làm Dao Dao lộ ra vẻ tiếc nuối như thế.” Ôn Đình Trạm càng thêm tò mò.
“Trong các loại danh điểm* (những nơi có các món ngon), thế gian này chỉ sợ còn chưa có đâu.” Đối diện với ánh mắt tò mò của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói, “Kỳ thật cũng không phải loại đồ ăn đặc biệt gì, chính là một loại bánh bao.”
Khi tiến vào thế giới này, Dạ Dao Quang cũng từng thử làm qua, nhưng cũng không biết sai ở chỗ nào, chính là làm không được cái hương vị kia, cho nên mới phá lệ hoài niệm.
“Xem ra là thực không giống bánh bao bình thường.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tới nơi hắn đã đặt bàn trước, báo tên huý, liền trực tiếp được dẫn vào phòng, đây là vị trí Vệ Kinh sớm sắp xếp trước, “Dao Dao tựa hồ rất muốn ăn, không bằng nói với ta, ta thật ra cũng muốn nghe xem có bao nhiêu không giống bình thường.”
“Kỳ thật muội cũng không biết làm như thế nào, bởi vì muội làm không ra hương vị này……” Dạ Dao Quang kỳ thật chỉ biết đại khái còn chi tiết đặc biệt trong quá trình làm nàng không rành lắm. Kiếp trước là thời đại của khoa học kỹ thuật, bánh bao đã được làm dưới hình thức thực phẩm đông lạnh, Dạ Dao Quang cũng từng mua qua, mặt trên còn có gia vị gì đó.
Nhưng những bí quyết cá nhân của người khác, cho dù có đưa ra cách làm thật nhưng khẳng định có độc môn bí phương được bảo mật.
“Nơi này bánh bao cũng không tồi, Dao Dao không ngại ăn tạm chút.” Chờ Dạ Dao Quang nói xong, trên bàn đồ ăn đã đầy đủ, Ôn Đình Trạm cũng gắp một cái bánh bao đưa cho Dạ Dao Quang, “Đây là canh bao, Dao Dao ăn thửu chút.”
Dạ Dao Quang ngạc nhiên phát hiện nơi này như tửu lầu thế nhưng có điểm hơi giống với tiệm cơm café. Các món ăn đều rất tinh xảo nhưng mỗi món phân lượng không nhiều lắm, Ôn Đình Trạm gọi tới mười món đồ ăn, nhưng kỳ thật phân lượng so với các tửu lầu khác không đến một nửa.
Ôn Đình Trạm đem bánh bao từ xửng hấp ra, làm hơi nóng tản ra một chút, nhìn thấy không còn quá nóng mởi bỏ vào chén đẩy đến trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đã gấp không chờ nổi, hương vị bánh bao không phải quá mức đặc biệt nhưng ăn cực kỳ ngon. Xửng hấp rất nhỏ, bên trong chỉ có hai cái bánh, thấy Dạ Dao Quang thích, Ôn Đình Trạm liền để toàn bộ cho nàng. Trên bàn không có bất kỳ món nào mang tính hàn, Dạ Dao Quang tùy tiện muốn ăn món nào cũng đều có thể. Trên bàn cơ bản đều là nàng liên tiếp ăn, Ôn Đình Trạm ở một bên trợ giúp cho nàng.
Chờ tới khi Dạ Dao Quang ăn xong mới phát hiện đồ trên bàn đều bị nàng ăn gần như sạch sẽ, tức khắc ngượng ngùng nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng có muốn gọi thêm chút không?”
“Ta ăn no rồi.” Ôn Đình Trạm trong mắt khuếch tán ý cười.
Dạ Dao Quang nhìn chén của Ôn Đình Trạm gần như sạch bóng: “Chàng xác định?”
“Tát nhiên.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Vậy được rồi, chúng ta đi tiêu thực một chút, nhìn xem nơi này có thứ gì ăn ngon mua về làm quà cho đám Sĩ Duệ. Muội lần này mang theo giới tử do Thương tông chủ đưa tới, chúng ta muốn mua bao nhiêu cũng được!” Dạ Dao Quang nóng lòng đi mua sắm lắm rồi.
Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đang nóng vội đi, thật sự là tùy ý nàng muốn mua cái gì thì mua, mặc kệ là có hay không có, hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần nàng thích là được.