Khóc đủ rồi Cổ phu nhân mới ngẩng đầu, nàng đôi mắt sưng đỏ nhìn Độc Vương, trong mắt là tia day dứt tự trách: “Hạ cổ Đoạn gia là ta hạ.”
Độc Vương thân mình chấn động, Đoạn gia đúng là bạn thân như người một nhà với hắn, vậy cổ trong người hắn không phải cũng là do phu nhân hắn hạ? Nhìn thê tử mình vừa nói nước mắt lại tuôn như mưa, hai chữ “vì sao” Độc Vương không cách nào thoát ra khỏi miệng, ngón tay đang đặt trên mặt nàng nhẹ nhàng vuốt ve: “Bọn họ đã làm gì với nàng.”
“Bọn họ đáng chết.” Đáy mắt Cổ phu nhân tràn lên hận ý, “Thịnh ca, năm đó chàng nói với ta đi tới Đoạn gia, ta lại không biết chàng là muốn tìm cách để ta có thể sinh hài tử, đi tới Đoạn gia để áp chế độc tố trong cơ thể. Chàng đi không đến nửa năm, ta liền nhờ người truyền thư tới Đoạn gia hỏi thăm tình hình của chàng, Đoạn Phổ lúc ấy hồi âm cho ta biết nguyên nhân chàng tới Đoạn gia, ta lúc ấy nội tâm nôn nóng cùng cảm động, ta vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc Viên Viên cùng Phương Phương, chờ chàng trở về. Nhưng chàng đi được một năm, Đoạn Phổ lại gửi cho ta một bức thư, nói chàng đã xảy ra chuyện, nội độc công tâm, không chỉ có chàng, ngay cả cha mẹ…… Cha mẹ cũng bị tập kích mà trọng thương.”
Hai tin đả kích làm Cổ phu nhân hoang mang lo sợ, nhưng mấu chốt nhất trong lòng nàng vẫn là trượng phu. Cho nên, nàng lập tức đi tới Đoạn gia. Nàng tuy rằng đi theo con đường dùng độc hướng thiện của Độc Vương nhưng cũng hiểu qua về y lý. Nàng tự mình xem thân thể của trượng phu, đích xác đã tới lúc nguy cấp, có thể cứu trượng phu chỉ có hỏa ve.
Hỏa ve chính là một loại ve rất khó nhìn thấy, nhưng trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Vấn Thiên sơn trang lại có, đây là sự tình mà toàn bộ người trong giang hồ đều biết. Nàng lúc ấy trong lòng vô cùng cao hứng, trang chủ Vấn Thiên sơn trang đã từng chịu ân với nàng, trang chủ Vấn Thiên sơn trang còn luôn được ca tụng là người nhân nghĩa.
Nàng cho rằng tìm lấy về hỏa ve là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại không nghĩ đến trang chủ Vấn Thiên sơn trang đã sớm có ý nghĩ không an phận đối với nàng. Hắn tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành trang chủ Vấn Thiên sơn trang danh chấn giang hồ, nhưng tới gần năm mươi cũng chưa lấy vợ.
Nam nhân kia nói rất rõ ràng, hỏa ve là bảo vật tương truyền đời đời của Vấn Thiên sơn trang bọn họ, một khi truyền ra ngoài chính là việc làm bất hiếu tử tôn. Hắn có thể đem hỏa ve cho nàng, nhưng đổi lại nàng phải trở thành phu nhân trang chủ Vấn Thiên sơn trang. Nàng như thế nào có thể đáp ứng? Tuy rằng nữ nhi bọn họ sống trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng tuyệt không có một nữ hầu hai chồng, họ vẫn là những nữ nhân thủ tiết.
Trượng phu của nàng còn sống, bọn họ tình thâm nghĩa trọng, nàng dù thế nào cũng đều không thể đáp ứng chuyện này. Nàng phẫn uất mà rời khỏi Vấn Thiên sơn trang, nhưng khi nàng trở lại Đoạn gia, nhìn thấy trượng phu hôn mê từ từ gầy ốm, giống như một đóa hoa nhanh chóng khô héo. Trơ mắt nhìn người yêu chết trong thống khổ, thật sự sống không bằng chết.
Trong nháy mắt này nàng đã nghĩ, nàng cầm đao chấm dứt cuộc sống của hắn rồi tự sát đi theo.
Nhưng bọn họ được giải thoát, vậy Viên Viên cùng Phương Phương phải làm sao bây giờ? Hai đứa nhỏ mới một tuổi, đã bị cha mẹ thân sinh vứt bỏ một lần, sau đó nàng lại nhận tin cha mẹ chồng bị thương nặng. Nghĩ lại khi đó, nàng chưa từng trải qua gian nan như vậy, phảng phất như bị cả thế gian vứt bỏ, rồi lại không thể không giãy giụa muốn sống sót, vì trượng phu, vì hai hài tử đáng thương, vì cha mẹ……
Cuối cùng, nàng đành phải thỏa hiệp với vận mệnh, nàng đáp ứng điều kiện của trang chủ Vấn Thiên sơn trang, nhưng nàng có ba điều kiện khác đổi lại: Thứ nhất, nàng muốn đưa theo hai nữ nhi. Thứ hai, hắn phải cứu cha mẹ Độc Vương. Thứ ba, hắn dùng mọi biện pháp làm Độc Vương quên hết thảy.
Nàng vĩnh viễn không thể quên, nàng tự mình cho trượng phu uống chén thuốc để có thể quên chính mình, lúc này nàng đau tới thấu xương đau. Mặc dù đã cách hai mươi năm nhưng khi nghĩ đến nội tâm nàng vẫn đau đớn không thôi. Vì làm hắn có thể quên nàng, hảo hảo
sống sót, nàng cố ý tạo ra hiện trường bản thân bị ám hại mà chết.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến hắn đã quên hết thảy, lại không thể quên được nàng, khi đó nàng đã mang thai con của người khác. Duyên phận phu thê bọn họ đã đứt, chuyện đã qua không thể quay lại, nàng cũng không muốn làm một người thất tín bội nghĩa, lợi dụng người khác.
Tuy rằng nàng chướng mắt trang chủ Vấn Thiên sơn trang nhân cơ hội đục nước béo cò, nhưng vật chi bảo truyền đời đời không thể truyền cho người ngoài cũng không có gì là đáng trách. Nàng vốn dĩ muốn cứ thế an phận làm phu nhân trang chủ Vấn Thiên sơn trang, lại không có nghĩ đến vào 5 năm trước, nàng biết được một bí mật kinh thiên, một bí mật làm nàng giết người kề bên gối của mình.
Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, hết thảy đều là trang chủ Vấn Thiên sơn trang cùng Đoạn Phổ liên thủ thiết kế. Hắn để ý nàng đã lâu, lại không tìm ra đối sách, cho nên lúc hắn bắt được nhược điểm của Đoạn Phổ, từ Đoạn Phổ biết được bệnh kín của trượng phu nàng, liền sau đó thì có chuyện khắc chế độc dược trong người.
Vì để phòng ngừa nàng trong lúc tuyệt vọng quyết cùng trượng phu tìm đường xuống hoàng tuyền, hắn thậm chí thuê sát thủ âm độc nhất trên giang hồ đuổi theo giết cha mẹ chồng của nàng, đoán chắc nàng vì cha mẹ chồng không thể ích kỷ chết cho xong việc. Một khắc kia, nàng hận, hận không thể đem cha của con mình bầm thây vạn đoạn.
Sự việc cuối cùng chân chính làm nàng quyết tâm hạ sát chính là cha mẹ chồng tại mười năm trước mệnh cũng đã tàn, nguyên nhân cái chết chính là lúc trước chịu thương quá nặng, vì không để cho nàng sinh nghi, nam nhân kia thế nhưng bịa đặt rất nhiều tin tức giả gạt nàng. Bởi vì còn nhi tử, nàng không tra tấn hắn, cho hắn một cái chết an tường nhất, kế tiếp chính là người Đoạn gia.
Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng hạ cổ trượng phu mình.
“Báo ứng, ông trời báo ứng đối với sự ngu xuẩn của ta……” Cổ phu nhân khóc đến không kềm chế được.
Nàng không biết nhìn người, thế nhưng còn trao thân cho kẻ thù gần hai mươi năm, chỉ cần tưởng tượng đến điểm này nàng liền không cách nào tha thứ chính mình. Nếu không phải nàng vì hắn luyện chế cổ bản mạng, biết được hắn còn sống, nàng chỉ sợ sớm đã không có dũng khí sống tiếp.
Như hiện giờ cũng tốt, nàng rốt cuộc có thể giải thoát rồi.
“Thịnh ca, ta sẽ không bỏ lại chàng nữa, ta sẽ bồi chàng, nguyện cho kiếp sau lại được làm vợ chồng.” Khóe môi Cổ phu nhân tràn ra huyết đen, “Không còn có ai khác…… có thể tách chàng và ta.”
“A Thiết!” Độc Vương thê lương hô lớn một tiếng.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng tiến lên chế trụ mạch đập Cổ phu nhân, ngay cả người canh giữ ở bên ngoài cùng hai nữ nhi và nhi tử tâm tình phức tạp đã khóc thành lệ ròng cũng cùng nhau vọt tiến vào.
Dạ Dao Quang nhanh chóng đem thắp sáng toàn bộ đèn sinh mệnh, cũng thả người nhảy đến.
Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang: “Là nhất phẩm hồng.”
Tức khắc mọi người sắc mặt trắng bệch, ngay cả Độc Vương cũng không ngoại lệ.
“Để ta xem.” Dạ Dao Quang tay vừa chuyển, năm căn châm đã sắp hàng ở giữa khe hở ngón tay, hai mắt nàng vững vàng, thủ pháp thuần thục nhanh chóng, lập tức bảy kinh mạch huyệt vị của Cổ phu nhân toàn bộ được phong bế, làm độc tố không thể lan tràn.
Sau đó nàng mới vận khí, đem độc tố theo kinh mạch duy nhất không phong bế bức đến đầu ngón tay Cổ phu nhân. Một bên đem độc bức ra, một bên nàng dùng khí Ngũ hành đem độc tố đi qua nơi được rửa sạch sẽ.
Đầu ngón tay Cổ phu nhân bị Dạ Dao Quang châm một kim, máu đen liên tục chảy ra. Dạ Dao Quang sau đó lại đưa một cỗ khí Ngũ hành vào trong thân thể nàng rồi mới nghiêng người nhường chỗ cho Ôn Đình Trạm.