Bởi vì Độc Vương luôn miệng nói độc hại chết Thái Tử là do hắn luyện chế, Ôn Đình Trạm tin, bởi vậy hắn vẫn luôn cho rằng người hạ độc Thái Tử còn sống, lúc ấy các Vương gia đều còn nhỏ, khẳng định không có khả năng tham gia vào việc này, cho nên hắn người xuống tay chính là người trong hậu cung, là các hoàng phi sinh hoàng tử. Tuy rằng không có căn cứ đối chiếu, nhưng vẫn tra ra được một ít chứng cứ có lợi.
Thẳng đến khi hắn từ Lưu Cầu trở về, Độc Vương nói cho hắn độc này khả năng không phải do hắn chế ra, Ôn Đình Trạm mới xoay phương hướng điều tra, từ những người tả hữu cạnh trữ quân mà xuống tay, thực mau liền tra được là người Khấu thị.
“Nhiếp gia thật sự cùng Khấu gia cấu kết? Là chàng tính cho bọn họ cấu kết?” Bốn chữ vu oan giá họa, Dạ Dao Quang không nói thẳng ra.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Dạ Dao Quang: “Nhiếp gia không cùng Khấu gia cấu kết, nhưng là lúc ấy Nhiếp gia lui một bước, lựa chọn bo bo giữ mình. Thái Hậu biết được việc Khấu hạ độc Thái Tử, nhưng nàng lại không có ngăn cản.”
“Thì ra là thế……” Dạ Dao Quang rốt cuộc đã minh bạch bệ hạ vì sao sẽ không còn bận tâm tới Thái Hậu, không tiếp tục nuông chiều Nhiếp gia.
Thái Tử chết vẫn luôn là nỗi đau trong lòng bệ hạ, là vảy ngược của bệ hạ, bất luận kẻ nào đụng tới khối vảy ngược này đều sẽ chết không có chỗ chôn, đây cũng là vì sao Nguyên Dịch đem sự tình Thái Tử đẩy tới trên người Ôn Đình Trạm, bọn họ chính là đã đáp ứng Tụy Y điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nàng. Vậy không thể không điều tra từ nguyên nhân chết của Thái Tử, rốt cuộc Tụy Y chết trực tiếp có liên quan tới người hạ độc Thái Tử.
“Chàng đây là lại muốn làm lớn chuyện a.” Dạ Dao Quang cảm thán nói.
“Phu nhân nghĩ sai rồi.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười, “Lần này, ta sẽ không để bất kỳ ai biết được trong chuyện này có ta tham gia vào. Phu nhân không phải luôn chê ta cứ thích tự làm nổi bật sao, ta tất nhiên là phải nghe theo lời dạy bảo của phu nhân. Lần này a, để cho người khác nổi bật đi.”
“Ai? Triệu Hối sao?” Dạ Dao Quang tưởng tượng đến Triệu Hối, liền nghĩ tới Triệu Hối muốn gửi gắm con gái mà hắn cực sủng Triệu Vi Lan cho Ôn Đình Trạm, trong lòng bỗng nhiên thấy không ưa.
“Làm sao thế, Dao Dao có thành kiến với Triệu Hối?” Thấy thê tử nhíu mày, Ôn Đình Trạm ôn nhu hỏi.
“Không phải đối với hắn.” Mà là với nữ nhi hắn!
Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lúc tức khắc hiểu rõ tâm tư Dạ Dao Quang, hai cái má lúm đồng tiền mê người liền bởi vì tâm hoa nở rộ mà xuất hiện, hắn xê dịch thân mình, đem Dạ Dao Quang ôm vào trong ngực: “Vậy làm Đại Lý Tự Khanh nổi bật đi.”
“Đừng, chàng đã đáp ứng sẽ đẩy người ta, đừng đến lúc đó qua cầu rút ván.” Dạ Dao Quang ngăn cản Ôn Đình Trạm, Triệu Hối nếu đối với Ôn Đình Trạm là nói gì nghe nấy, tất nhiên là Ôn Đình Trạm cho hắn ăn trái ngon ngọt, nàng không muốn Ôn Đình Trạm trở thành người nói không giữ lời.
“Ta cho tới bây giờ chưa từng hứa hẹn với hắn bất cứ điều gì.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Hết thảy còn phải xem bản lĩnh của hắn, ai bảo hắn sinh ra một nữ nhi làm phu nhân ta không thích? Là hắn xui xẻo.”
“Chàng……”
“Dao Dao, còn ba canh giờ nữa vi phu liền phải lên triều rồi, không thấy đau lòng, thấy thương vi phu mệt nhọc sao.” Ôn Đình Trạm ngắt lời Dạ Dao Quang, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc dài của Dạ Dao Quang, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Ánh trăng lưu động, Dạ Dao Quang nương vào ánh sáng mờ ảo nhìn dung nhan say ngủ của Ôn Đình Trạm, trong đáy mắt nàng toát ra ánh sáng tình yêu còn rạng ngời hơn cả ánh trăng. Đều nói nguyệt hoa thanh lãnh, nhưng nàng giờ phút này cảm thấy trái tim ấm áp không thôi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Dạ Dao Quang đem đầu dịch vào lồng ngực Ôn Đình Trạm, tìm một tư thế thoải mái cũng nhắm mắt ngủ. Tuy rằng nàng biết được, chỉ một câu vô tâm của nàng mà lại quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng chính như lúc Bảo Định phủ đối phó Quách gia* (rose: hình như trong truyện Tam Quốc mà rose không có đọc lẫn xem phim ^^!, mn có ý kiến chỉnh sửa nhé), người thông minh có thể điều khiển công việc của họ nhưng vẫn có thể lấy lòng phu quân mình. Ôn Đình Trạm chính là có thể thuận theo tâm của nàng đồng
thời vẫn đạt được mục đích của mình.
Ngày hôm sau Ôn Đình Trạm lâm triều nhưng không đánh thức Dạ Dao Quang. Hắn dùng đồ ăn sáng rồi chuẩn bị đi thượng triều, thuận tiện xem Hưng Hoa Đế xử lý sự tình Tịch Điệp như thế nào. Hưng Hoa Đế từ trong tay Phúc Lộc xem mật báo mà Triệu Hối đệ lên, cả người tức giận, tới lúc vào triều sớm cũng không thu liễm được.
Tóm được chỗ hở nào là tiếp tục răn dạy, toàn bộ triều thần đều cả kinh như ve sầu mùa đông, thở cũng không dám thở mạnh. Ôn Đình Trạm đã tới sớm chào hỏi người của Chử đế sư dặn dò, có chuyện gì đều hoãn lại không bẩm báo trong hôm nay. Nguyên bản Phó lão đã chuẩn bị tốt tấu chương nửa tin nửa ngờ, nhìn đến tư thế này của bệ hạ vội vàng đem tấu chương nhét lại vào trong cổ tay áo.
Ôn Đình Trạm cả buổi giả câm vờ điếc, sau đó thực sự không có chuyện gì đụng tới hắn. Tuy nhiên, không biết được sau khi tan triều, bệ hạ liền gọi một mình hắn vào Thái Cực Điện, trực tiếp đem mật chiết báo đưa cho hắn xem: “Trẫm lúc trước lệnh cho ngươi tra nguồn gốc độc hạ Thái Tử Phi, đã nửa năm có thừa, ngươi có manh mối chưa?”
Ôn Đình Trạm xem một lượt mật chiết lúc sau mới cung kính trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, độc này vi thần đã điều tra rõ nơi phát ra, lại như lời nói của Triệu đại nhân, chính là Khấu thị sở hữu. Đương gia chủ mẫu của Khấu thị thời tiên hoàng chính là chi nữ Miêu tộc, độc này chính là Miêu tộc mật độc, ngoại trừ Khấu thị thì triều ta chưa từng tiếp xúc với người Miêu nữ. Độc này muốn có không phải chỉ cần có tiền mà còn cần có quan hệ mới có thể lấy từ trong tay Miêu nữ.”
“Ngươi không có chứng cứ, cho nên mới không bẩm báo với trẫm?” Hưng Hoa Đế nhìn Ôn Đình Trạm nói.
“Bệ hạ, ngày đó vi thần cùng Minh thế tử đi Lan huyện tìm bảo vật, Minh thế tử vừa lúc cứu một Miêu nữ. Vi thần cũng là nhờ Minh thế tử giúp đỡ, mới đưa độc này đến vị cô nương Miêu tộc, đây hồi âm của cô nương Miêu tộc cô nương gửi cho Minh thế tử.” Ôn Đình Trạm từ trong lòng ngực đem một kiện lấy ra, trình cấp Hưng Hoa Đế.
Mặt trên có ký hiệu đặc thù của cô nương Miêu tộc, mỗi một thân phận tham tuyển Thánh nữ Miêu tộc đều không giống nhau, sẽ có những ẩn chỉ thuộc về chính mình, là độc nhất vô nhị không thể phỏng chế giả, thứ này điều tra ra, Hưng Hoa Đế cũng thực dễ dàng tra được. Cho nên nhìn đến ký hiệu kia, Hưng Hoa Đế liền biết đây là thật.
Mặt khác, Ôn Đình Trạm giải thích phi thường kỹ càng tỉ mỉ về loại độc này. Độc này cần luyện chế từ chính trong cơ thể Miêu nữ mới có thể luyện thành. Cổ trong cơ thể Miêu nữ thực trân quý, còn liên quan trực tiếp tới sinh mệnh.
Hưng Hoa Đế xem xong, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Năm đó Khấu gia vẫn luôn không có cách nào vươn tay tới hậu cung.”
Mà Thái Tử lại vẫn luôn ở Đông Cung, Khấu gia không có chi nữ con vợ cả, thứ nữ lại là bà con xa tư sắc không tốt, cho nên Khấu gia mới nóng lòng cầu hôn công chúa. Nếu Đậu gia không có năng lực vươn tay đến trong cung, như vậy làm cách nào đêm độc hạ trên người Thái Tử.
Ôn Đình Trạm cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim* (nhìn thẳng xuống dưới), trầm mặc không nói.
Lúc này không phải thời điểm hắn nên mở miệng. Quả nhiên, Hưng Hoa Đế cũng không trông cậy vào hắn có thể nói cái gì, vì thế phất tay cho hắn lui ra. Cơ hồ Ôn Đình Trạm còn chưa rời khỏi Thái Cực Điện, Đại Lý Tự Khanh liền vội vã tiến đến cầu kiến Hưng Hoa Đế.
“Hứa ái khanh có chuyện gì?” Hưng Hoa Đế lạnh giọng hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới tra được, nửa tháng trước Tịch Điệp từng đi Từ Minh Trai dâng hương, ngẫu nhiên cứu Ấp Đức công chúa một mạng, công chúa là bị người ta hạ độc……” Đại Lý Tự Khanh đem sở vật chứng đưa cho Hưng Hoa Đế.