Quái Phi Thiên Hạ

Thực anh cổ


trước sau

“Bọn họ suy nghĩ cái gì, cùng ta đâu có quan hệ gì đâu?” Ôn Đình Trạm có điểm cường thế giữ tay Dạ Dao Quang, dùng khăn tay nhúng nước lạnh trên xe ngựa, rửa sạch vết máu còn trên cánh tay nàng, “Ta chỉ cần nhìn đến trên người nàng có thương tích, ta liền hận không thể đem đầu sỏ gây tội bầm thây vạn đoạn, bất luận vết thương vì sao mà đến, vì ai mà có.”

Dạ Dao Quang nghe xong, lời tới bên miệng rồi liền nuốt xuống, so với cảm nhận của Thái Tử Phi cùng Tiêu Sĩ Duệ, nàng nhất định vẫn là đẻ ý cảm xúc của Ôn Đình Trạm hơn. Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói: “Muội bảo đảm, ngày sau muội sẽ không để bản thân dễ dàng bị thương nữa. Chàng đừng như vậy, bằng không sẽ dọa tới hài tử trong bụng muội đó.”

“Thực anh cổ không thể dọa tới con, ta so với Thực anh cổ đáng sợ sao?” Ôn Đình Trạm lau sạch vết máu, lại tiếp tục bôi cho nàng một lần thuốc mỡ.

“Thực anh cổ?” Dạ Dao Quang tức khắc hiểu Ôn Đình Trạm đang chỉ thứ sâu bay ra từ túi thơm kia. Hóa ra là cổ, khó trách tới gần nàng như vậy nhưng trước lúc phát tác nàng lại không cảm ứng được.

“Đúng, là từ nha hoàn kia.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng kéo ống tay áo Dạ Dao Quang xuống.

“Là ai?” Dạ Dao Quang lập tức hỏi.

“Nàng ta dù chết cũng cắn trắc phi không buông.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm hơi trầm xuống.

“Thật là nha hoàn của Thượng Ngọc Yên sao?” Dạ Dao Quang ngẩn ra, nàng tin tưởng thời gian nàng ở cùng Dụ Thanh Tập đỡ đẻ kia, Ôn Đình Trạm khẳng định đã dùng không ít thủ đoạn đối phó nhưng nha hoàn kia ngược lại không tự sát, nàng ta là cố ý sống sót, sống sót để khai ra Thượng Ngọc Yên.

“Đúng thế, chẳng những là như vậy, còn là người Thượng Ngọc Yên cực kỳ tín nhiệm, một trong bốn nha hoàn được đưa từ Lưu Cầu tới đây.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Nha đầu này bị người khác tẩy não, cho rằng Thượng Ngọc Yên đắm mình trong trụy lạc, đã quên mất chính mình là Lưu Cầu quận chúa, cùng Tiêu Sĩ Duệ có mối thù diệt quốc, nàng muốn lấy cái chết của minh tới làm Thượng Ngọc Yên nhớ lại. Nàng ta đánh giá nếu sử dụng việc này có thể làm Thượng Ngọc Yên ở Thuần Vương phủ chịu vô số bất công cùng xa lánh, kích phát ý chí chiến đấu của Thượng Ngọc Yên.”

“Đồng đội như heo.” Dạ Dao Quang than nhẹ một hơi, chuyện lần này kinh động, chỉ sợ Dụ Thanh Tập muốn cùng chung sống hòa bình với Thượng Ngọc Yên là không có khả năng, cũng may Dụ Thanh Tập mẹ con bình an. Thực anh cổ vừa nghe tên này, Dạ Dao Quang liền cảm thấy đối với người lớn khẳng định không có hại, chính là nhằm vào đứa bé mà đến.

Nếu không phải nàng hôm nay vừa lúc lưu lại bên cạnh Dụ Thanh Tập, chỉ sợ Dụ Thanh Tập chẳng những khó giữ được đứa bé, thân thể cũng sẽ có tổn hại, ngày sau còn có thể sinh con hay không cũng chưa chắc, mối thù lớn như vậy, Dụ Thanh Tập cùng Thượng Ngọc Yên tất nhiên là không chết không ngừng.

Chỉ sợ có người hiểu rõ tầm quan trọng của Thượng Ngọc Yên đối với Tiêu Sĩ Duệ, mới có thể mượn chuyện này mưu đồ chặt đứt cánh tay này của Sĩ Duệ, làm Thượng Ngọc Yên trở thành phế cờ. Đã xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Sĩ Duệ nếu ngày sau còn tín nhiệm Thượng Ngọc Yên, chỉ sợ Dụ Thanh Tập sẽ cùng Tiêu Sĩ Duệ ly tâm. Tiêu Sĩ Duệ không bỏ quên Thượng Ngọc Yên cũng không được, nếu không Dụ Thanh Tập sẽ làm nháo loạn, một sủng thê làm mất đi thanh danh, cũng đủ để một đống triều thần buộc tội hắn không xứng đáng với vị trí trữ quân.

“Là Đơn Cửu Từ?” Dạ Dao Quang cảm thấy người có thể nhìn ra được tác dụng của Thượng Ngọc Yên sợ chỉ có Đơn Cửu Từ.

“Không phải.” Trả lời chắc nịch, Ôn Đình Trạm phủ định, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nói, “Là người của hắn, nhưng lại không phải chủ ý của hắn.”

“Chàng vì sao chắc chắn như thế.” Dạ Dao Quang khó hiểu, “Chàng đã điều tra ra?”

Cũng không nên nhanh như vậy chứ.

Ôn Đình Trạm cười không nói gì, ánh mắt hắn trở nên có chút sâu xa. Đơn Cửu Từ biết được Dạ Dao Quang có thai, tin tức này vẫn là hắn cố ý để lộ ra, hôm nay Đơn Cửu Từ thực rõ ràng biết được Dạ Dao Quang cùng Dụ Thanh Tập ở bên nhau. Đơn Cửu Từ chưa chắc không phải là loại người không thể xuống tay với một đứa trẻ mới sinh, nhưng Ôn Đình Trạm lại biết, Đơn Cửu Từ sẽ không dùng phương thức như vậy để ly gián Thượng Ngọc Yên cùng Dụ Thanh Tập.

Thượng Ngọc Yên cùng Dụ Thanh Tập một người thân hệ danh
môn sĩ tộc, một người thân hệ Lưu Cầu một phương yên ổn, bất luận là bên nào, Tiêu Sĩ Duệ đều không thể để có sơ xuất ngay trong nhà của hắn. Nước cờ này, đúng là Đơn Cửu Từ muốn đi, nhưng sẽ không đi như vậy.

Ôn Đình Trạm cũng không phải cho rằng Đơn Cửu Từ có tình ý sâu nặng với Dạ Dao Quang, mà là biết được Đơn Cửu Từ hiểu hắn, cũng hiểu Dạ Dao Quang. Một khi đứa nhỏ trong bụng Dạ Dao Quang bởi vì Thực anh cổ mà xảy ra sơ xuất, hắn cùng toàn bộ Đơn gia đều phải nhận sự trả thù điên cuồng không màng tất cả của Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang.

Sự trả thù này, Đơn Cửu Từ hiện tại nhận không nổi. Cho nên, Ôn Đình Trạm biết được không phải Đơn Cửu Từ.

Thấy Ôn Đình Trạm lặng im không nói, Dạ Dao Quang cũng không truy vấn, nàng nhíu mày: “Trong chuyện này, khó nhất chính là Sĩ Duệ.”

Một hôn lễ đang tốt đẹp biến thành như vậy còn chưa tính, hiện tại hắn đang chưa biết làm thế nào để ổn thỏa đôi bên. Hắn rõ ràng biết được Thượng Ngọc Yên vô tội, nhưng hắn lại không thể đi giải thích với Dụ Thanh Tập như vậy. Thậm chí hắn cũng không thể không cho Dụ Thanh Tập một công đạo.

“Thượng Ngọc Yên không quản giáo người của mình tốt, nàng đã chịu khiển trách nên cũng không vô tội.” Ngoại trừ Dạ Dao Quang là nữ nhân duy nhất làm Ôn Đình Trạm vẫn luôn không điều khiển được lý trí của mình còn lại thì đều không quá quan trọng, “Nếu Thượng Ngọc Yên không tự mình hóa giải được thế cục này, vậy chỉ có thể để Sĩ Duệ bỏ quên nàng ấy, ngày sau chỉ có thể an phận thủ thường an cư ở một góc Thuần Vương phủ.”

“Thế cục như vậy, phải phá thế nào?” Bọn họ đều là người ngoài cuộc, cho nên tin tưởng Thượng Ngọc Yên vô tội, nhưng Dụ Thanh Tập là người trong cuộc, đặc biệt là một người mẹ, bất luận âm mưu quỷ kế gì làm liên lụy đến hài tử của nàng đều là hành vi không thể tha thứ. Bình thường có thể là một nữ nhân bình tĩnh hiểu lý lẽ, nhưng đụng tới cốt nhục đều sẽ trở nên mất lý trí, đây là nhân chi thường tình.

“Đây là chuyện riêng của Thượng Ngọc Yên, nàng không nên quá nhọc lòng.” Ôn Đình Trạm lại cười nói.

“Sao chàng một chút cũng không lo lắng gì thế? Chàng như vậy khẳng định Thượng Ngọc Yên có thể phá cục?” Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm sẽ không lưu tâm như nói ngoài miệng như vậy, thật sự bỏ quên Thượng Ngọc Yên, rốt cuộc hắn an bài lâu như vậy, hơn nữa nàng cùng Ôn Đình Trạm cũng sắp phải rời khỏi Đế đô, thời gian ngắn như vậy, Ôn Đình Trạm làm sao có thể bồi dưỡng cho Tiêu Sĩ Duệ một mưu sĩ có thể cùng Tiêu Sĩ Duệ quang minh chính đại như hình với bóng?

“Qua mấy ngày nữa, nàng sẽ biết đáp án.” Đáy mắt Ôn Đình Trạm lập loè ánh sáng thần bí. Thấy Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng mất hứng lập tức được hắn trưng ra, không khỏi giải thích nói, “Thủ đoạn của nữ nhân, ta làm nam tử làm sao có thể hiểu thấu đáo? Ta cùng Dao Dao cũng đều chờ mong giống nhau, Thượng Ngọc Yên như thế nào hóa giải khốn cục trước mắt.”

“Chàng thật sự không biết?” Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, thằng nhãi này thường sẽ cố làm ra vẻ, rõ ràng rất nhiều chuyện hắn đều rõ như lòng bàn tay, cố tình thích tỏ vẻ cao thâm ở trước mặt nàng.

“Thật sự là không biết.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm thực thành khẩn cùng chân thành tha thiết.

Dạ Dao Quang không tiếp tục truy vấn mà hỏi: “Chúng ta khi nào sắp xếp hôn lễ cho Nghi Ninh cùng Vệ Kinh, muội nhìn tuổi tác hai người bọn họ cũng không sai biệt lắm, thừa dịp chúng ta trước khi đi Tây Ninh phủ, đem chuyện này định ra trước, đi Tây Ninh phủ cũng không phải đắn đo.”

“Khi nào phu nhân thấy vui vẻ là được.” Ôn Đình Trạm đã được ăn thịt, được làm cha, tất nhiên chuyện trong nhà hắn cũng không can dự nhiều.

Dạ Dao Quang chống cằm suy nghĩ, nàng sớm đã nhắc tới rất nhiều lần, cũng không biết tại sao vẫn luôn canh cánh trong lòng, hiện tại nói lời này thật cảm thấy rất dễ nghe.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện