Nhìn Già La một bộ ‘ ngươi đừng như vậy, ta vẫn còn là tiểu bảo bảo ’, Dạ Dao Quang cảm thấy lập tức buồn nôn, không phải bộ dáng giả vờ, mà là thật sự nghiêng người nôn khan một trận.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
“Sư phụ!” Càn Dương cũng ném miếng đùi gà vừa cắn một miếng, đi đến bên người Dạ Dao Quang.
Nhìn tất cả mọi người vây xúm lại, Già La duỗi tay túm lấy một cái đùi gà, há lớn miệng cắn một miếng thịt nhấm mắt nuốt xuống, một bên ăn một bên mở miệng nói: “Khẩn trương cái gì, còn không phải là phản ứng bình thường của nữ nhân khi mang thai sao?”
Có nữ nhân nào không phải như vậy?
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Ôn Đình Trạm, Già La nắm đùi gà xám xịt bỏ chạy.
Dạ Dao Quang đích thực là bắt đầu nôn nghén, ban đêm muốn lăn lộn cùng nàng cũng không được, Ôn Đình Trạm lo âu một đêm không chợp mắt, suy nghĩ vô số biện pháp cũng không thể làm Dạ Dao Quang bình thường trở lại. Thời điểm trời tờ mờ sáng cũng là lúc Dạ Dao Quang mệt mỏi ngủ thiếp đi, Ôn Đình Trạm cáo ốm không thượng triều.
Không ngủ được, hắn tự mình đi xuống bếp, gọi Điền tẩu tử: “Hôm nay có ủ bột không?”
“Có có có, hầu gia muốn làm màn thầu hay là bánh bao?” Phòng bếp Hầu phủ trước nay không thiếu thứ gì, Điền tẩu tử hiện tại làm quản sự cùng chủ bếp, vội vàng tiếp đón.
Trên mặt Điền tẩu hiện tại rất sáng sủa, là một nữ nhân nhiệt tình yêu thích trù nghệ, từ một người có ngoại hình vạn người ghét bỏ, đến một người có thể tùy ý tận tình phát huy tài hoa thi triển quyền cước phòng bếp, Điền tẩu tử mỗi một ngày đều phảng phất hạnh phúc như sống ở trong mộng.
“Làm bánh bao, đem những thứ ta liệt kê ra chuẩn bị tốt.” Ôn Đình Trạm phân phó.
Chuẩn bị? Điền tẩu tử sửng sốt, có chút không xác định hỏi: “Hầu gia, ngài là muốn đích thân……”
Ôn Đình Trạm đi rửa tay, sau đó xắn lên ống tay áo: “Ta tự mình làm.”
“Ai da, nô tỳ liền đi chuẩn bị.” Điền tẩu tử vội vàng nói hạ nhân ai làm gì tiếp tục làm nấy, cho hạ nhân tiếp tục chuẩn bị đồ ăn sáng, nàng tự mình lấy đồ theo lời dẫn của Ôn Đình trạm, chuẩn bị từ bột mỳ tới các nhào bột, một bên chỉ điểm Ôn Đình Trạm nên làm như thế nào.
“Ta cùng Dao Dao đi Hải Tân phủ, Dao Dao từng nói nàng muốn ăn một loại bánh bao……” Ôn Đình Trạm đem thuật lại mô tả về bánh bao của Dạ Dao Quang không thiếu một chữ cho Điền tẩu tử nghe, “Đêm qua nàng ấy vất vả một đêm không ngủ, làm sao cũng buồn nôn, chỉ sợ hôm nay ăn cũng không vào, ta muốn thử xem có thể làm ra loại bánh bao nàng yêu thích hay không, có thể để nàng ăn một chút, Điền tẩu tử nhìn xem hướng dẫn ta cách làm.”
Tất cả hạ nhân cả nam lẫn nữ trong phòng bếp cả kinh dừng lại mọi hành động, kỳ thật Ôn Đình Trạm cũng đã nhiều lần đến phòng bép, nhưng là bọn họ chưa từng nghĩ đến Ôn Đình Trạm đã được phong tước hầu gia, lại bởi vì lời nói bâng quơ của phu nhân về một loại bánh bao không tồn tại, sáng sớm đã tìm tới một hạ nhân thỉnh giáo.
Điền tẩu tử trong lòng vui vẻ cũng bị Ôn Đình Trạm làm cho cảm động, nàng liên tục gật đầu: “Hầu gia đừng nóng vội, nô tỳ liền cho người nấu chút canh xương hầm, tổ tiên nô tỳ cũng có bí quyết làm bánh bao độc môn, nô tỳ cùng hầu gia thử xem một lần.”
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật hắn có thể đứng ở bên cạnh chỉ huy, đem ý tưởng nói ra, chưa chắc cần tự mình động thủ, nhưng hắn là một y giả, hắn cảm thấy nữ nhân nôn nghén khi mang thai, một nửa nguyên là do phản ứng tự nhiên với thể chất thay đổi, nửa còn lại kỳ thật là do tâm lý.
Hắn suy nghĩ, Dạ Dao Quang cũng sẽ biết chuyện này nhưng nàng không thể khắc trụ tâm lý không khoẻ. Đồ ăn mà nàng thích chưa chắc có thể làm nàng tốt hơn nhưng lại có thể làm nàng thoải mái.
Ước chừng hai canh giờ, toàn bộ thời gian buổi sáng Ôn Đình Trạm đều ở phòng bếp, tới gần giữa trưa, mẻ bánh bao đầu tiên của hắn mới ra lò. Tuy rằng hắn tay chân còn luống cuống, chỉ làm những chiếc bánh nhỏ nhỏ, còn chưa được tới mười cái, nhưng mỗi một chiếc bánh có kích
thước rất đều nhau, mặt trên nếp uốn tinh mỹ, giống như một đóa hoa cúc nở rộ.
Cúc hoa? Tưởng tượng đến thứ này, Ôn Đình Trạm lại không tự chủ được nhíu mày: “Quá xấu.”
“Hầu gia, nô tỳ lớn tới như vậy, đây là chiếc bánh bao đẹp nhất nô tỳ từng thấy.” Điền tẩu tử không khỏi tán thưởng. Bánh bao này mỗi một chỗ nếp uốn đều không cao không thấp, khoảng cách chỉnh tề, mang đi cho người không biết xem có lẽ còn tưởng rằng do người có tay nghề vài thập niên làm.
Ôn Đình Trạm cũng không có giải thích, vừa lúc lúc này Nghi Ninh chạy tới: “Hầu gia, phu nhân đã tỉnh”
Ôn Đình Trạm đi rửa tay sửa sang lại quần áo rồi phân phó nói: “Các ngươi chuẩn bị một chút, mười lăm phút lúc sau mang tới chính viện.”
Nói xong, liền đi về hướng phòng của hắn cùng Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang lúc này vừa rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc, quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng sao giờ này vẫn ở phủ?”
Khuôn mặt Ôn Đình Trạm mang theo ý cười tiến lên trước, cho Ấu Ly lui lại. Búi tóc của Dạ Dao Quang đã được vấn xong, hắn nhận từ trong tay Ấu Ly cây trâm ngọc đang muốn cài lên tóc Dạ Dao Quang, đứng ở phía sau nàng, tự mình cài trâm: “Có chút không yên lòng về nàng, đã cáo ốm.”
Dạ Dao Quang tức khắc không biết nên khóc hay cười: “Đây là việc nữ nhân khi mang thai nhất định phải trải qua, có cái gì mà không yên lòng chứ, chàng giả cáo ốm, nếu để người khác biết được, không chừng còn nói chàng bỏ bê việc nước.”
“Thỉnh thoảng không có củ nhân sâm là ta mới có chút thú vị.” Ôn Đình Trạm nói vân đạm phong khinh, rồi sau đó lại cẩn thận lựa trong hộp trang sức của Dạ Dao Quang, lấy ra một đôi hoa tai bạch ngọc thon dài đeo vào cho nàng, sau đó lại gắn lên tóc nàng một đóa triền châu hoa, nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự tinh xảo.
Dạ Dao Quang chờ hắn xoay qua lộn lại đầu nàng đủ rồi mới nói: “Được chưa đi?”
“Còn kém một chút.” Nói xong, Ôn Đình Trạm lấy ra cây bút tô lông mày, bàn tay thon dài tay cầm lấy bút, hơi ngồi xổm xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt liễm diễm đào hoa của nàng nhìn lại hắn, mắt hắn lại dừng ở trên lông mày nàng, “Mới nhớ tới, nhiều năm như vậy thế nhưng chưa từng họa mày cho phu nhân, vi phu thất trách.”
“Vậy ngày sau chàng làm bù là được.” Dạ Dao Quang cười tươi nhìn hắn.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu đáp ứng.
Dạ Dao Quang nhắm mắt lại, tùy ý để hắn vẽ vời, ước chừng sau một nén nhang nàng mới cảm giác hơi thở của hắn cách xa nàng một chút.
“Phu nhân nhìn xem tay nghề của vi phu.” Ôn Đình Trạm bưng gương trước mặt nàng.
Tuy rằng đường mày có chút dày, nhưng rốt cuộc vẫn khá xinh đẹp, cùng đường nàng tự vẽ cũng không sai biệt lắm: “Phu quân của muội đúng là vạn năng, việc gì cũng có thể làm tốt.”
“Vậy phu nhân ta nhìn xem, có thực sự việc gì ta làm cũng đủ tốt?” Buông gương xuống, Ôn Đình Trạm cầm lấy tay nàng, kéo nàng hướng tới phía nhà ăn mà đi.
Còn chưa tới ngạch cửa, Dạ Dao Quang đã ngửi thấy mùi hương như có như không quen thuộc, ánh mắt nàng sáng ngời: “Là bánh bao!”
Ôn Đình Trạm khóe môi nháy mắt giãn ra: “Xem ra vi phu làm đúng rồi.”
“Chàng làm?” Ánh mắt Dạ Dao Quang tức khắc lộng lẫy sáng ngời như muôn vàn ánh sao rơi vào.
Đối diện với đôi mặt đẹp chói lóa như vậy, Ôn Đình Trạm cảm thấy thế giới quan của hắn cũng như được thắp sáng xa vạn trượng, cả một buổi sáng vất vả vô cùng đáng giá.