Thế gian này chỉ sợ chỉ có một mình Dạ Dao Quang là không hiểu được, ngoại trừ nàng, những người khác muốn có quan hệ với hắn, cho dù là nữ nhân động tâm tư với hắn, với Ôn Đình Trạm mà nói, đều là một loại tội.
Dạ Dao Quang không có tâm tư đi nghe Ôn Đình Trạm nói, mà lôi kéo hắn: “Chàng đêm qua cũng không được nghỉ ngơi, sáng nay lại làm đến tận bây giờ, mắt cũng nổi quầng thâm hết rồi, mau nghỉ ngơi không mất hết vẻ đẹp!”
Ôn Đình Trạm lấy tay sờ sờ vào đôi mắt hắn, sau đó tiến đến trước gương xem, quả nhiên nhìn thấy mắt có điểm đen, tức khắc sắc mặt liền không tốt.
“Ha ha ha ha……” Dạ Dao Quang đứng ở phía sau hắn cười không thể dừng, “A Trạm nhà ta, ngày thường cũng không thấy chàng tự luyến, lại không nghĩ tới thế nhưng chàng lại để ý dung nhan chính mình như vậy.”
Bị thê tử giễu cợt, Ôn Đình Trạm cũng không giận, tiến đến một tay đem nàng ôm vào trong lòng: “Ta đây là vì chính mình sao?”
“Chẳng lẽ là vì muội?” Dạ Dao Quang mặt lộ vẻ ghét bỏ.
“Tất nhiên.” Ôn Đình Trạm đưa Dạ Dao Quang ngồi lên phía trên giường, đôi tay chống ở hai bên người nàng, thân mình dán lên nàng, “Nếu không phải vì ta cưới một thê tử háo sắc, lo sợ một ngày kia tuổi già xuống sắc không chịu được mà vứt bỏ, ta làm sao cần phải để ý túi da của chính mình?”
Dạ Dao Quang nghĩ một lúc thấy cũng không sai, vì thế chấp nhận gật đầu: “Phải, chàng quả nhiên hiểu mình hiểu người, nếu không phải lớn lên tú sắc như vậy, ta không chừng liền di tình biệt luyến.”
Ôn Đình Trạm xoay người đè sát lên ngực Dạ Dao Quang: “Thật là cảm tạ phụ mẫu sinh ra ta sáng sủa vô song, nếu không ta chỉ sợ không cưới được phu nhân làm vợ.”
“Phải phải phải.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Ôn Đình Trạm rốt cuộc không muốn xuống, tức giận hung hăng cắn lên bả vai nàng một ngụm.
“Ngoan, phu quân tuấn mỹ của ta, mau ngủ đi.” Tuy rằng Ôn Đình Trạm nhìn như dùng sức, nhưng kỳ thật lực đạo căn bản không dồn lên trên người Dạ Dao Quang, nàng duỗi tay vuốt ngực nói với Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm xác thật cũng có chút mỏi mệt, không tiếp tục nháo nữa, hai người ôm dựa vào nhau mà ngủ. Một giấc này Ôn Đình Trạm ngủ đến đặc biệt say, nhưng cũng chỉ ngủ một canh giờ liền tỉnh lại.
“Chàng không ngủ thêm chút nữa?” Dạ Dao Quang mở to đôi mắt còn nhập nhèm.
Ôn Đình Trạm cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng: “Đã một canh giờ, nàng cũng đừng tham ngủ, dậy đi xem Khai Dương chút.”
Hắn hôm nay không vào triều, nhưng sự tình cần giải quyết lại chưa chắc không có, sắc trời còn sớm đem những việc này xử lý xong, không thể bồi thê tử cùng nhi tử.
Dạ Dao Quang cũng biếng nhác bò dậy, cùng Ôn Đình Trạm ra cửa phòng, Ôn Đình Trạm đi tới thư phòng, còn nàng lại đi tới sân viện của Tuyên Khai Dương. Thời điểm đi ngang qua hoa viên nhỏ, lại thấy Lôi Đình Đình một mình ngồi ở bên cạnh hồ sen nhìn những đóa hoa nở rộ dưới hồ nước tới phát ngốc, lệnh nha hoàn đều đứng cách xa.
Thấy nàng tâm sự nặng nề, Dạ Dao Quang nghĩ đến những lời nói lúc trước của nàng, có phải đã tạo bóng ma tâm lý trong lòng tiểu cô nương này, vì thế liền tiến đến. Để không dọa sợ Lôi Đình Đình, nàng cố ý đi nhẹ nhàng nhất để không làm phát ra tiếng động, nhưng Lôi Đình Đình vẫn còn xuất thần, ngay cả khi nha hoàn của nàng hành lễ với Dạ Dao Quang, Lôi Đình Đình cũng không có phản ứng.
“Nghĩ gì thế?” Dạ Dao Quang bất đắc dĩ duỗi tay đặt lên vai Lôi Đình Đình.
Lôi Đình Đình hoảng sợ, suýt nữa rớt vào hồ hoa sen, cũng may Dạ Dao Quang có dự kiến trước đem nàng túm chặt. Lôi Đình Đình quơ quơ thân mình ổn định, chuẩn bị đứng lên hành lễ.
“Ngồi đi, nơi này cũng không có người ngoài.” Dạ Dao Quang nói xong cũng ngồi xuống. Bên cạnh ao lạnh lẽo, không tránh khỏi có hàn khí nhập thể, Dạ Dao Quang vận khí.
Khí Ngũ hành của nàng khuếch tán, làm Lôi Đình Đình cũng cảm thấy một cảm giác cực kỳ thoải mái, nhìn Dạ Dao Quang tức khắc trong lòng thả lỏng, quyết định thổ lộ tâm tình: “Phu nhân, ta hình như có thể nhớ lại chút chuyện lúc trước.”
“Ngươi nhớ ra chuyện gì?” Dạ Dao Quang nhíu mày, ký ức của Lôi Đình Đình hẳn là theo hồn phách bị dọa mà tán mất hoàn
toàn mới đúng.
“Không được bao nhiêu, rất mơ hồ, ta muốn nghĩ lại cẩn thận nhưng cái gì cũng không thể nhớ được.” Lôi Đình Đình có chút buồn rầu nói.
“Ngươi nghĩ tới chuyện gì? Cùng Quan Chiêu có quan hệ?” Dạ Dao Quang cảm thấy nàng nếu trốn tránh Quan Chiêu, tất nhiên là nhớ tới một ít ký ức có liên hệ tới.
Lôi Đình Đình có chút thất thần gật đầu: “Ta nhớ đến hắn trước kia không phải bộ dáng như vậy, hình như nguyên nhân cái chết của cha mẹ ta có liên quan tới hắn.”.
Dạ Dao Quang nghe vậy than khẽ, có một số việc nàng kỳ thật cũng không muốn Lôi Đình Đình biết được, đặc biệt là nguyên nhân cái chết của che mẹ Lôi Đình Đình. Lúc trước là không muốn nói, nhưng hiện tại Dạ Dao Quang cảm thấy tâm trí Lôi Đình Đình không còn yếu ớt như trước, vì thế mở miệng nói: “Cha mẹ ngươi chết đích xác cùng hắn có chút quan hệ……”
Dạ Dao Quang đem toàn bộ nguyên nhân cái chết của cha mẹ Lôi Đình Đình nói ra, nhưng lại giấu đi thảm trạng lúc đó, chỉ nói bọn họ là bị Toàn Dược giết chết. Nàng sợ Lôi Đình Đình không tiếp thu được, càng sợ nàng sẽ bởi vậy mà gặp thấy ác mộng.
Dạ Dao Quang nói xong, thấy sắc mặt Lôi Đình Đình tái nhợt, cánh môi run nhè nhẹ, nàng nắm lấy tay Lôi Đình Đình: “Đình tỷ nhi, Quan Chiêu là bị lợi dụng, hắn đối với cha mẹ ngươi từ đầu đến cuối không có sát tâm, có lẽ là thời niên thiếu hắn có xung đột với cha ngươi cho nên mới bị lợi dụng, ngay cả sự tình này cũng có Toàn Dược quạt gió thêm củi. Ta biết ta cũng không phải là ngươi, vô pháp tiến nhập thể xác ngươi mà cảm thụ cảm giác của ngươi. Nhưng Đình tỷ nhi, nếu người hôm nay không buồn rầu như vậy, có lẽ ta sẽ không tới khuyên ngươi.”
Ánh mắt Lôi Đình Đình hàm chứa vẻ đau xót, có chút hồi thất thần nhìn Dạ Dao Quang.
“Nếu ngươi đối với Quan Chiêu là vô tình, ngươi sẽ không buồn rầu như vậy. Ngươi là đã động tâm với hắn, cho nên mới khổ sở.” Dạ Dao Quang chỉ ra tâm tư của Lôi Đình Đình, “Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ gây bất lợi cho cha mẹ ngươi, mà ta tin tưởng hắn ban đầu thật sự là muốn chịu trách nhiệm mới cưới ngươi làm vợ, nhưng hiện tại không còn như thế. Đình tỷ nhi, lôi tướng quân cùng phu nhân đã qua đời, ngươi là cốt nhục duy nhất của bọn họ, ta nghị tâm nguyện lớn nhất của bọn họ chính là để ngươi biết đến bình an hỉ nhạc. Nếu như ngươi sống không tốt, mới làm cho bọn họ dưới chín suối cũng khó có thể an tâm.”
Đôi mắt đang đầy hơi nước nháy mắt rơi xuống những giọt nước mắt trong suốt, Lôi Đình Đình lắc đầu: “Nhưng ta làm sao có thể vứt bỏ cái gai trong lòng này?”
Người trong lòng nàng tuy rằng không phải chủ mưu cùng đồng lõa sát hại cha mẹ nàng, nhưng đích xác cũng là vì hắn mà chết. Nàng chỉ cần nghĩ một chút như vậy, liền không thể tha thứ cho chính mình khi đã động tình.
Dạ Dao Quang nhìn Lôi Đình Đình vẻ mặt thống khổ, nàng cũng có chút đau lòng, nếu như Lôi Đình Đình chưa từng nhớ tới, nàng nguyện ý giấu giếm nàng ta cả đời, nhưng Lôi Đình Đình đã nhớ tới một ít, ai biết sau này có thể nhớ thêm những gì, Dạ Dao Quang không thể lại cướp đoạt ký ức của nàng. Trong lòng thở dài một hơi, cũng không biết nên đi an ủi như thế nào, những gì nên nói Dạ Dao Quang đều đã nói, không phải đương sự thì không cảm nhận được sự đau đớn không thể miêu tả bằng lời.
Dạ Dao Quang sai sử nha hoàn đưa Lôi Đình Đình trở về phòng, cũng dặn dò các nàng để ý tới Lôi Đình Đình nhiều hơn một chút.Nàng lo lắng Lôi Đình Đình sẽ ở chịu không nổi áp lực lưỡng nan mà lựa chọn phí hoài bản thân mình