Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1235


trước sau

“Ngươi là ma, không phải Phật. Mặc dù Phật cũng có lúc lục căn không tịnh, nhưng ngươi có thất tình lục dục, gặp phải tình kiếp chỉ là việc sớm muộn.” Ôn Đình Trạm dùng thuốc bôi lên miệng vết thương cho Già La, “Ngươi đã động tình.”

“Động tình?” Đôi mắt Già La tròn xoe trông mong nhìn Ôn Đình Trạm.

Hắn động tình? Đối với một tiểu cô nương?. Hắn cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng, hắn vì sao lại động tình với một tiểu cô nương chứ? Tiểu cô nương này đích xác rất xinh đẹp, nhưng hắn sống ngàn năm, dạng thiên tư tuyệt sắc nào mà chưa từng gặp qua? Nếu tính ra, vị tiểu cô nương này còn chưa bằng bảy phần nhan sắc của Dạ Dao Quang.

Cho nên hắn chắc chắn không phải vì nhan sắc mà động tâm, vậy hắn là vì cái gì? Bởi vì hắn ngày ấy thấy được sự lo lắng chăm sóc của nàng, thấy được nàng ra vẻ kiên cường, thấy được nàng trước mặt tươi đẹp nhưng sau lưng bi thương? Tựa hồ ngoại trừ lý do này, hắn thật sự chưa từng tiếp xúc nhiều với cô nương này.

Lúc này, Già La mới hiểu được.

Động tình, chính là một thứ không cần lý do. Trong tích tắc gặp gỡ đó, thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của đối phương, sẽ ghi tận đáy lòng một khắc thời gian kia, vĩnh viễn dứt bỏ không được.

“Đơn cô nương là con chính thất Đơn Quốc công phủ, thân phận của nàng tại thế tục tôn quý tới mức có thể sánh ngang với Hoàng Hậu.” Ôn Đình Trạm không thể không nhắc nhở Già La một tiếng.

“Hừ, cô nương của Quốc công phủ thì làm sao? Bọn họ nếu dám ghét bỏ ta xuất thân thấp hèn, ta liền bắt nàng đi cùng ta tiêu dao thiên hạ.” Già La thô bạo nói, khóe môi liền dương lên, bộ dáng có chút suy nghĩ sâu xa, tựa hồ lén lút bày mưu trong lòng.

“Ngươi nguyện ý, nhưng ngươi cũng phải hỏi Oản Oản có nguyện ý không.” Dạ Dao Quang xốc rèm châu lên, “Ngươi lẻ loi một mình, vô tình vô quải, nhưng ngươi có từng nghĩ tới nàng. Nàng có cha mẹ, có thân nhân, ngươi muốn nàng vì ngươi vứt bỏ cẩm y ngọc thực, sau đó lại vứt bỏ mọi người thân sao? Đợi tới một ngày kia ngươi chơi chán rồi, nếu lại vứt bỏ nàng, nàng thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.”

“Người Ma tộc chúng ta trước nay toàn tâm toàn ý, hoặc là không cưới, hoặc là cả đời.” Già La phản bác.

“Già La, Oản Oản là người.” Dạ Dao Quang nhấn mạnh lại một lần, “Trừ phi nàng tự nguyện, nếu không ngươi không có quyền vì tư tâm của ngươi mà kéo nàng vào ma đạo. Mà ngươi nếu như không thể bỏ con đường ma đạo vì nàng, vậy nhân lúc còn sớm đừng tiếp tục trêu chọc, các ngươi không thể cùng về chung.”

“Cùng ta nhập ma có gì không tốt? Ma công rộng lớn, chúng ta có thể vĩnh sinh vĩnh thế bất diệt!”

“Thế gian này thật sự có ma vĩnh sinh bất diệt sao?” Dạ Dao Quang hỏi lại.

Ba chữ “Đương nhiên có” Già La định mở lời lại dừng lại. Nếu như thật sự có, hắn vì sao phải tái sinh làm người; nếu là có, sư phụ của hắn giờ phút này ở nơi nào? Nếu là có, người trên thế gian này vì sao không bị ma thống ngự?

“Già La, bất luận là tu luyện thành ma hoặc là yêu ma, ngươi đều biết không có cái gọi là vĩnh hằng.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói, “Không cần ngươi nghĩ xem làm thế nào để nàng tình nguyện ở bên cạnh, ngươi nếu như thật lòng muốn đối tốt với nàng, ngươi nên đứng ở lập trường một phàm nhân thay nàng suy nghĩ.”

Già La dùng cánh tay không bị thương buồn bực gãi gãi tóc của hắn: “Vậy ngươi nói xem ta nên làm như thế nào? Ta phải thế nào mới đúng với phàm nhân các ngươi?”

Dạ Dao Quang trầm mặc một lát mới nói: “Thế gian này chưa bao giờ có lưỡng toàn, ngươi được một ít, nhất định phải mất đi một ít.”

“Ngươi thật sự muốn ta từ bỏ tu vi của chính mình mới không ngăn trở chúng ta?” Trong mắt Già La đột nhiên hiện lên một chút lệ khí, “Ngươi thân người tu luyện miệng đầy nhân nghĩa, so với Phật tu không khác là mấy, cả ngày đều nghĩ tới độ hóa thương sinh, ngươi làm sao khuyên ta không được có tư tâm.”

“Có tư tâm hay không, cùng ngươi đâu có quan hệ?” Dạ Dao Quang không hề cùng Già La cãi cọ, “Ta sẽ không cản trở các ngươi, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, đừng để ngày sau hối tiếc không kịp.”

Trong tình yêu nam nữ, trước nay ai động tình trước là người thua cuộc, giữa Già La cùng Đơn Ngưng Oản, thực rõ ràng Già La là người động tâm trước. Chẳng qua ma đạo là con đường Già La suốt đời theo đuổi, có thể nói
đã thành thói quen của hắn, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày kia từ bỏ chấp niệm. Cho nên, phản ứng của hắn mới có thể kịch liệt như vậy. Dạ Dao Quang tin tưởng, sẽ có một ngày, hắn sẽ cam nguyện vì một người, giải được cơn nghiện này.

Nói xong, Dạ Dao Quang liền cùng Ôn Đình Trạm rời đi, chỉ còn lại Già La một mình ở trong phòng rối rắm.

Nói hắn từ bỏ nhập ma?

Hắn từ bỏ nhập ma!

Vậy chính là từ bỏ linh hồn của hắn, tính cách của hắn, tôn nghiêm của hắn!

Nhưng nếu hắn không buông tay việc nhập ma, nàng biết được thân phận thực sự của hắn, lúc sau có phải sẽ sợ hãi hắn hay không? Hắn một khi nhập ma, liền không có khả năng du tẩu hậu thế tục, nếu không mỗi ngày đều sẽ có những đạo sĩ thúi hoặc hòa thượng tìm hắn mà tranh đấu không thôi, như vậy nàng làm sao có thể thích ứng? Nhưng hắn nếu đem nàng đưa vào Ma giới, nàng là một cô nương mềm yếu như vậy, tồn tại ở Ma giới thế nào? Hắn phảng phất đã có thể nhìn thấy nàng ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, hoảng loạn từ ngày này qua ngày khác mà điêu tàn.

Già La một tay kéo chăn trùm kín người, là người tùy tiện, hắn sớm đã quên cái gì gọi là hoàn cảnh lưỡng nan, ai dám làm hắn không hài lòng, hắn sẽ làm cả nhà đối phương đều không hài lòng.

Nhưng hôm nay……

Nói đến cùng, là hắn động tình, để ý tới tiểu cô nương kia, nếu không……

Ngay tại thời điểm Già La nghĩ tới phát điên, có tiếng đập cửa nhè nhẹ, chính là giọng nói dễ nghe của người làm hắn giờ phút này rối rắm không thôi truyền đến: “Ta nghe nói ngươi đã tỉnh, ta có thể vào thăm ngươi một chút không?”

Lúc này người Già La thật sự không muốn nhìn thấy nhất chính là Đơn Ngưng Oản, nhưng lời cự tuyệt tới đầu lưỡi của hắn lại tự động thay đổi: “Cũng không phải không tiện.”

Nói xong, hắn hận không thể cho mình một cái bạt tai, lại rơi vào ảo não hết sức, rèm châu lay động, giọng nói mang từ tính của tiểu cô nương đã theo gió chạm đến hơi thở của hắn.

Đơn Ngưng Oản tiến vào, liền thấy Già La mặt ủ mày chau, liền lo lắng hỏi: “Ngươi có phải nơi nào không khoẻ?”

“Không có, ta chỉ là mới nghĩ đến một chuyện khó xử.” Già La vội vàng tự động biến thành gương mặt tươi cười, phản ứng còn nhanh hơn não của hắn.

Thấy hắn cười, Đơn Ngưng Oản cũng cười theo: “Ta là muốn tự mình nói với ngươi một tiếng đa tạ, nếu không có ngươi, ta chỉ sợ hôm nay khó có thể may mắn thoát khỏi.”

“Vì nàng làm cái gì ta đều nguyện ý.” Già La cơ hồ là buột miệng thốt ra.

Nói xong, tức khắc không khí ngưng lại.

Sau đó Già La khô cằn nói ra mấy chữ: “Vì thế cho nên không cần nói lời cảm tạ……”

Đơn Ngưng Oản mặt hơi nóng lên, nàng có chút không dám nhìn thẳng hắn, cho nên không thấy biểu tình hận muốn đập đầu vào tường chết của Già La, nàng cúi nhìn khăn tay đang vân vê trên đầu ngón tay của mình, giọng nàng mềm nhẹ mà lại uyển chuyển động lòng người: “Ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, ta chưa từng nghĩ tới một ngày có người sẽ vì ta ngay cả mệnh đều không màng.”

Nói xong, nàng gỡ xuống túi thơm vẫn treo ở bên hông, ngẩng đầu là đôi mắt như đong đầy nước, giống như giờ ngọ ngày hè, ánh mặt trời phản chiếu xuống nước dậy lên ánh sáng lộng lẫy.

Đối thượng diện với đôi mắt này, Già La liền biết, hắn xong rồi.

“Ta, ta thân không có vật dư thừa, đây là túi thơm ta tự làm, tặng cho ngươi!” Đơn Ngưng Oản đem túi thơm nhét vào trong lòng Già La, nhìn hắn một cái liền chạy.

Hương nữ nhi, túi tình ý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện