Già La, không, Hoàng Ngạn Bách cứ như vậy thành đệ tử đầu tiên của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm sau khi uống trà bái sư của Hoàng Ngạn Bách ngày hôm sau liền chính miệng nói với Đơn Cửu Từ chuyện này, Hoàng Ngạn Bách cũng không cần nhập Quốc Tử Giám. Nếu sư phụ của người ta đã mở miệng, Đơn Cửu Từ dù cho cũng là trưởng bối của Đơn Ngưng Oản, nhưng Đơn Ngưng Oản cũng chưa chính thức thành hôn với Hoàng Ngạn Bách cho nên hắn không thể vượt qua Ôn Đình Trạm mà làm chủ thay Hoàng Ngạn Bách.
Nhưng, chuyện đầu tiên Ôn Đình Trạm làm chính là đem Hoàng Ngạn Bách ném tới bên cạnh Tuyên Khai Dương: “Hôm nay bắt đầu, ngươi cùng Khai Dương cùng nhau học viết chữ trước.”
Thời đại thay đổi, chữ viết cũng biến hóa, Hoàng Ngạn Bách chỉ biết viết triện thể, những loại chữ khác đều không biết, nhưng đương thời những người hiểu và biết chữ triện không nhiều lắm, cho nên Hoàng Ngạn Bách thật đúng là phải học từ đầu.
Hoàng Ngạn Bách nhìn Tuyên Khai Dương chỉ có tám chín tuổi thì có chút không vui, nhưng ngại với sự phân phó của Ôn Đình Trạm, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tuyên Khai Dương học tập. Lại nói tiếp hắn cùng Tuyên Khai Dương đều là tái thế làm người, chẳng qua một người đã từng là ma, một đã từng là quỷ. Đáng tiếc Tuyên Khai Dương tâm chưa được thành thục như một người lớn, cũng may Hoàng Ngạn Bách cũng ấu trĩ, hai người thân thể tuổi tác kém gấp đôi, thế nhưng có thể học chung tài liêu, trải qua một ngày liền có thể thân mật kêu sư huynh sư đệ.
“Chuyện này cũng tốt, Khai Dương rốt cuộc cũng có bạn.” Dạ Dao Quang thấy rất vui, học tập là một quá trình buồn tẻ. Quá trình này có người cùng mình chia sẻ, đối với tâm lý cũng có chút ít tác dụng. Nhìn Ôn Đình Trạm ở hương các điều chế hương, Dạ Dao Quang cũng không biết quãng thời gian này Ôn Đình Trạm vội vàng cái gì, mỗi ngày đều dùng nửa canh giờ ở hương các, “Chàng an bài lộ* (đường) nào cho đồ đệ này?”
“Văn lộ hắn đi không được.” Ôn Đình Trạm dùng nhíp kẹp lấy thành phẩm từ bên trong lư hương ra, kéo lại gần nhẹ nhàng ngửi, cảm thấy chưa ổn, lại ném ra sau làm lại từ đầu.
Dạ Dao Quang tiến lên, lấy khăn tay nhặt khối hương Ôn Đình Trạm vừa ném ra, đặt ở gần mũi ngửi thử, tức khắc ánh mắt sáng ngời: “Hương rất mát.”
“Là dùng lá bạc hà Khai Dương tặng cho nàng sở chế, nàng gần đây ăn ít đi, lại bắt đầu có hiện tượng nôn mửa, ta xem có thêr luyện chế một loại làm cho nàng thoải mái hơn.” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu nhoẻn miệng cười với Dạ Dao Quang. Mang thai ba tháng Dạ Dao Quang lần thứ hai xuất hiện dấu hiệu nôn nghén, tuy rằng không nghiêm trọng như lần đầu tiên, nhưng tình hình lúc trước lưu lại cho Ôn Đình Trạm bóng ma quá nặng.
Hắn liên tục thay đổi cách chế biến món ăn cho Dạ Dao Quang nhưng nàng đều ăn không được nhiều. Tuy rằng Dạ Dao Quang là người tu luyện, nàng có thể không cần lương thực lấy dinh dưỡng, nhưng hài tử trong bụng nàng thân thể lại là phàm thai, Ôn Đình Trạm lo lắng cứ thế mãi sẽ làm hao tổn cơ thể của Dạ Dao Quang, nếu ăn không được, vậy đổi phương thức khác, lúc này mỗi ngày đều luyện chế hương.
Dạ Dao Quang nghe xong trong lòng vô cùng cảm động, nàng từ sau lưng ôm lấy Ôn Đình Trạm, đem đầu áp vào lưng hắn, yên lặng không nói. Nàng giờ phút này không biết dùng ngôn từ gì để biểu đạt sự hạnh phúc no căng đến muốn tràn ra trong lòng này.
Thế nhân đều nói nữ nhân hoài thai mười tháng gian khổ khôn kể, nhưng phu quân nàng lúc nàng mang thai, so với nàng càng vất vả hơn. Mọi sự vất vả của hắn, đều là vì nàng.
Ôn Đình Trạm từ phần lưng mà nàng ghé vào cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, cảm thụ sức nặng của nàng, cảm thụ được mùi hương như đào yêu gần trong gang tấc.
Một hồi lâu, Dạ Dao Quang mới đổi đề tài: “Chàng là muốn đem hắn bồi dưỡng thành Thanh Hải đô thống thứ hai đúng không?”
Nếu không thể đi văn lộ, vậy trở về kế thừa gia nghiệp đi võ lộ. Dạ Dao Quang còn nhớ rõ Ôn Đình Trạm muốn cho Hoàng Ngạn Bách tới ổn định Thanh Hải.
“Phải mà cũng không phải.” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ của thê tử, trên tay hắn dính một chút hương liệu, ở trên mặt thê tử quệt một chút, nháy mắt chính là để lại một
dấu vết, “Thanh Hải không thể có đô thống độc tài quân chính, muốn phân hoá hai quyền cũng không phải có thể trong một sớm một chiều. Đầu tiên phải chế phục được các tộc ở ngoài Thanh Hải, hạ thấp chức quyền đô thống sau đó mới có thể từ từ mưu tính. Ngạn Bách là người không có tham vọng quyền lực, hắn thích tự do tự tại, dùng hắn tới làm Thanh Hải đô thống quá độ không thể tốt hơn. Ta chậm thì ở Tây Ninh ba năm, ba năm thời gian cũng đủ ta đem hết thảy công việc an bài thoả đáng, lại không cần tự mình tọa trấn.”
Kỳ thật so với đại quân Mông Cổ Mạc Bắc, Thanh Hải cũng không phải rất mạnh, tuy nhiên Thanh Hải tình thế quá mức phức tạp, không chỉ có dân tộc Mông Cổ, còn có Tang Thổ ty còn khó quản thúc hơn Mông Cổ, chưa kể đến những dân tộc tương đối cường thế khác.
Hiện tại cũng không phải là thời thế 56 dân tộc là một nhà, hiện tại giữa mỗi dân tộc giống như mỗi một quốc gia thu nhỏ, tộc ngươi không phải tộc ta.
“Dao Dao, nàng cũng biết vì sao Hoàng Kiên muốn cùng Nam Cửu Vương xuyến mưu?” Bỗng nhiên, Ôn Đình Trạm tắt lư hương, đứng lên đi rửa tay.
Dạ Dao Quang lắc đầu đem chiếc khăn sạch sẽ đưa cho hắn, Ôn Đình Trạm lau khô tay, mới kéo Dạ Dao Quang ra khỏi hương các. Hương liệu trong hương các quá nhiều, mùi hương hỗn độn, không thích hợp cho Dạ Dao Quang lưu lại lâu.
Ôn Đình Trạm đưa Dạ Dao Quang tới thư phòng hắn, vòng qua tấm bình phong, nguyên bản vách tường hoa trắng tinh không dấu vết, xuất hiện một hốc tường trống rỗng, phía trong chỉ có một tấm tranh cuộn. Ôn Đình Trạm đi đến sát cửa sổ góc tường, kéo dây thừng buộc tranh ra, một bức hoạ thật lớn liền hiện ra trước mặt Dạ Dao Quang.
Đồng tử của Dạ Dao Quang lập tức phóng đại, là một bộ bản đồ cực kỳ cao thanh, tỉ lệ cùng bản đồ kiếp trước cũng không sai biệt lắm, nhưng là vẽ lại vô cùng chi tiết, toàn bộ Đại Nguyên triều đều ở trên đó, lúc này bản đồ còn chưa giống một con gà trống* (rose: bản đồ của Trung Quốc hiện nay thường được ví với con gà trống). Dạ Dao Quang chưa từng xem qua bản đồ chính sử thượng Nguyên triều vì thế không thể so sánh, nhưng Dạ Dao Quang lại biết bản đồ này so với đời sau không nhỏ hơn.
Không biết có phải sông nước, núi non được hoạ lại sinh động như thật hay không, Dạ Dao Quang cảm thấy một khí thế bàng bạc sôi nổi trên mặt giấy.
“Đồ này là ai họa?” Dạ Dao Quang tiến lên duỗi tay vuốt lên các dấu minh xác phủ thành huyện đồ, nàng đối với người vẽ tranh vạn phần sùng bái. Hiện tại cũng không phải thời kỳ giao thông phát đạt, muốn họa ra toàn bộ bản đồ Đại Nguyên triều phải hao phí biết bao thời gian tự mình trèo đèo lội suối, từng chỗ từng chỗ đi qua mới được.
“Là cố nhân cuar chúng ta.” Ôn Đình Trạm cười thần bí, “Dao Dao không ngại đoán thử xem.”
Cố nhân? Dạ Dao Quang nỗ lực hồi tưởng lại có ai có bản lĩnh như vậy có thể họa ra loại hoạ có thể nói kinh thế ở thời đại này. Chưa tính đến nói ra, phải là không nghĩ tới cũng như không biết tới, tưởng tượng được điều này Dạ Dao Quang nghĩ tới một người: “Cổ Cứu!”
Năm đó ở thư viện Nhạc Lộc thắng Tần Đôn, suýt nữa bị người ta hãm hại, đem bức hoạ có yêu mang vào hoàng cung thi hoạ kỹ, nếu không phải vì hắn thần hoàn nguyên họa, Dạ Dao Quang chỉ sợ sau khi tru diệt yêu trong hoạ sẽ bị vây trong hoạ mãi.
“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Bức hoạ này cũng không phải hắn một mình hoàn thành, mà là bắt đầu từ tổ phụ của hắn đi du lịch sơn xuyên, chính hắn cũng hao phí thời gian mười năm, trải qua tâm huyết ba đời mới hoàn chỉnh xong bức hoạ này, hắn nhờ ta kính hiến cho bệ hạ.”