Không, không phải như vậy, thiếu niên kia đa mưu túc trí, không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, ở tuổi nhược quán* đã leo lên tới vị trí công hầu, cậu ấy có vô số biện pháp đem Liễu gia biến thành cát bụi.
*Nhược quản: từ xưa thường dùng chỉ các thanh thiếu niên độ tuổi xấp xỉ 20
Nhưng hắn trước sau chưa từng……
“Có lẽ thằng bé chưa từng coi ta như ông ngoại, nhưng nó trước sau vẫn vì ta là phụ thân của mẫu thân nó.” Đáy mắt Liễu Cư Yến tản ra ý cười cùng sự vui mừng, “Chúng ta không nên trói buộc hắn. Nếu chúng ta đã vô năng thoát khỏi Liễu gia, từ khi chúng ta sinh ra đã được định là người Liễu gia, hưởng những gì dòng họ Liễu gia cho chúng ta, vậy chúng ta cũng nên dùng hết thảy để báo đáp.” Nói xong, Liễu Cư Yến lại rút ra một tấu chương khác, “Vi phụ tuổi cũng đã cao, lần này để tang tổ phụ, vi phụ cũng đã viết tấu xin từ chức, qua mấy ngày nữa liền trình lên cho bệ hạ.”
Liễu Hợp Triều tiếp nhận mở ra, nhìn từng câu từng chữ bên trên, hốc mắt hắn có chút phiếm hồng. Phụ thân hắn là người có khát vọng lớn, bất quá chính kiến cùng quan niệm về gia tộc của ông cùng tổ phụ hắn không giống nhau. Tổ phụ biết rõ đại đa số người Liễu gia không sạch sẽ, lão sợ một ngày kia mọi sự cực khổ lão làm cho Liễu gia sẽ bị đứa con trai quá mức chính trực này làm đổ vỡ hết, bởi vậy mới luôn luôn áp chế phụ thân hắn.
Nếu tổ phụ hắn không coi trọng hư danh, coi trọng phù hoa, nguyện ý toàn lực nâng đỡ phụ thân hắn. Không, không cần Liễu gia nâng đỡ, chỉ cần tổ phụ có chút lòng dạ với phụ thân hắn mà không chèn ép, không cản tay, phụ thân hắn sẽ không phải sống hơn nửa đời người mà vẫn chỉ dậm chân tại chức quan tam phẩm, không thể đi lên?
Cuối cùng, lão gia tử ấy cũng chết rồi, không còn phải để chữ hiếu đạo lên đầu, không còn người dùng mọi biện pháp chèn ép tam phòng* bọn họ, mắt thấy sắp tới lúc đạt được mục đích, nhưng phụ thân lại ngay lúc này lựa chọn thành toàn cho Ôn Đình Trạm.
*Tam phòng: ba chi trong dòng họ (Liễu Cư Yến, Liễu Hợp Triều, con của Liễu Hợp Triều)
“Phụ thân, có lẽ, có lẽ không đến mức này……” Liễu Hợp Triều nghĩ đến sự vội vã của chính mình khi tìm đến, vừa mới có những lời bất kính với phụ thân, trong lòng hối hận không thôi, đặc biệt nhìn tới mái tóc dần bạc trắng của phụ thân thì càng thêm đau lòng.
“Cần thiết phải như thế mới có thể bảo toàn cho tam phòng của chúng ta.” Liễu Cư Yến đứng lên, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai nhi tử, hắn không có nhiều thời gian bồi dưỡng nhi tư có tư chất này của mình từ nhỏ. Hắn là lo sợ nhi tử tâm cao chí xa, lại sẽ giống như hắn phí tâm phí sức, ngược lại bị người thân bẻ gãy cánh, thống khổ đau đớn không thôi. Cho nên hắn phải nghĩ tới sâu xa, “Bệ hạ cho tới hiện tại cũng chưa từng nói với Minh Duệ việc quay về Liễu gia, con chẳng lẽ vẫn chưa hiểu dụng ý của bệ hạ sao?”
Được phụ thân chỉ điểm, Liễu Hợp Triều tức khắc lĩnh ngộ: “Bệ hạ muốn trọng dụng Trạm nhi.”
Lão nhân lại muốn hại Trạm nhi, cố ý nói phụ thân cậu ấy ở rể, chính là muốn cột Trạm nhi vào cái cột mang tên Liễu gia, đồng thời ép buộc Trạm nhi giữ đạo hiếu.
Nhưng lão nhân là nhìn nhưng không hiểu, bệ hạ bỏ qua nhân tài như Trạm nhi là điều không thể. Lão nhân lúc này muốn kéo Trạm nhi xuống nước, cũng may là làm lén lút, nếu như xốc mọi chuyện ra tới, chỉ sợ toàn bộ Liễu gia đều sẽ bởi vì quấy rầy kế hoạch của bệ hạ mà mất đi chút chức quyền còn sót lại. Cho nên, lão nhân chính là vác đá nện vào chân mình.
“Đây là điều thứ nhất.” Liễu Cư Yến có chút ảm đạm nhìn hoa lựu nở rộ ngoài cửa sổ. Từng đóa hoa hồng diễm ở trong gió run rẩy, tia ánh sáng ấm áp không dấu được trong đáy mắt hắn, “Bệ hạ sở dĩ coi trọng Minh Duệ hầu như thế, quan trọng nhất chính là bởi vì Minh Duệ hầu có năng lực trác tuyệt, làm việc cẩn trọng sâu xa. Mặt khác còn lại là bởi vì Minh Duệ hầu sinh ra trong hộ dân nghèo, nhưng thằng bé chưa từng mong cưới một thê tử trong nhà cao cửa rộng, nó là một người sạch sẽ. Bệ hạ đăng cơ khi mọi sự trong nước còn rối ren, ngài hận nhất là mấy thế gia rắc rối khó gỡ. Cũng bởi vì chuyện này, bệ hạ vứt bỏ huân quý, cho Thuần Vương điện hạ nghênh thú thê tử thanh lưu, ngay cả trắc phi cũng với mục đích chặt đứt căn mạch của
Lưu Cầu quận chúa.”
Đây là bệ hạ không muốn người thừa kế dẫm vào vết xe đổ của mình. Một khi, Ôn Đình Trạm phát triển mối quan hệ với Liễu gia, Liễu gia còn có các mối quan hệ thông gia khác, nếu không thể chặt đứt các vây cánh nguy hiểm sẽ làm sự tín nhiệm cùng trọng dụng của bệ hạ với Ôn Đình Trạm suy giảm.
“Tổ phụ có lẽ cũng đã nhìn ra điểm này……” Liễu Hợp Triều kinh hãi nói, lão nhân không muốn Trạm nhi leo lên quá cao, cho nên cố ý kéo Trạm nhi xuống!
Liễu Cư Yến gật đầu, hắn có thể sống dưới sự chèn ép của Liễu lão nhân tử, có thể ngồi cùng vị trí trên bàn ăn với Liễu Cư Mân, tất nhiên ánh mắt của hắn cùng sự mưu kế sẽ thâm sâu hơn nhiều Liễu lão nhân tử: “Bệ hạ sẽ không đem chuyện vi phụ quay về nói cho Minh Duệ hầu. Bệ hạ cố ý không cho Minh Duệ hầu trở về chịu tang, chính là muốn thăm dò thái độ của Minh Duệ hầu đối với Liễu gia. Nếu vi phụ đoán không sai, rất nhanh Liễu gia sẽ bởi vì nước cờ dở tệ của tổ phụ con mà trở thành đá lót đường cho bệ hạ khảo nghiệm Minh Duệ hầu.”
“Bệ hạ, ngài ấy……” Quá mức tàn nhẫn!
Bốn chữ sau, Liễu Hợp Triều không nói ra.
“Lôi đình mưa móc đều là thánh ân*, thân là thần tử, giẫu chết cũng không hối hận.” Liễu Cư Yến nhẹ giọng cười, “Bệ hạ phong Minh Duệ thành hầu, lấy tự Minh Duệ, chính là muốn cho cậu ta trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh trưởng tôn điện hạ, trợ giúp trưởng tôn điện hạ trở thành một thế hệ minh quân.”
*Lôi đình mưa móc: sấm sét hay mưa sương (từ cổ)
Duệ, cũng chính là tên tục của Thuần Vương.
Liễu Hợp Triều nhìn phụ thân của mình, phụ thân phảng phất vẫn cơ trí như lúc hắn còn bé, một bộ dáng không gì là người không làm được. Hình bóng này đã rất nhiều năm hắn chưa từng được nhìn lại. Hắn cho rằng sự thông minh cơ trí của phụ thân sớm đã bị tổ phụ tiêu ma sạch sẽ.
“Phụ thân, Trạm nhi biết sao?”
“Biết gì chứ?” Liễu Cư Yến cười lắc đầu nói, “Biết với không biết thì sẽ thế nào? Sự quan tâm của chúng ta với cậu ấy tốt nhắt là không có sẽ bớt đau khổ. Năm đó ở Ứng Thiên phủ vi phụ đã nhìn ra, cậu ta là người cực lãnh khốc. Thời điểm cậu ta cực khổ nhất, chúng ta chẳng quan tâm đoái hoài, bây giờ có được phú quý chúng ta cũng không có tư cách đi đối chất. Huống hồ mọi việc vi phụ làm đều không phải vì Trạm nhi, mà vì vi phụ thiếu nợ muội muội con……” Nhắc tới nữ nhi đã mất, đáy mắt Liễu Cư Yến hiện lên một tia bi thương, “Năm đó vi phụ vô năng, bảo toàn được huynh đệ các con, nhưng lại vứt bỏ con bé. Hiện giờ, vi phụ chỉ có thể vì con bé làm những gì tốt nhất cho con của nó, chỉ là chúng ta không thể mặt dày lợi dụng tình cảm mẫu tử mà kiềm chế con trai của nó.”
Là một nam nhi cao bảy thước nhưng Liễu Hợp Triều nghe xong phụ thân nói, nước mắt nhịn không được chảy xuống. Hắn chưa từng cảm thấy thống hận như vậy. Hắn vì sao sinh ra trong gia đình như Liễu gia, hắn cũng chưa từng vì điều này mà ghét bỏ, hắn hiện tại là hận chính bản thân hắn vì sao vô dụng như vậy!
“Con nhớ kỹ, từ nay về sau, chúng ta là chúng ta, Minh Duệ hầu là Minh Duệ hầu, chúng ta chỉ là những người xa lạ……” Giọng nói Liễu Cư Yến âm trầm, hắn khẽ nhắm mắt, “Bất luận người trước hay là người sau, đều không thể gọi tên của nó, ngày sau gặp lại, nhớ rõ tôn ti trật tự, nó là hầu gia.”
“Vâng, hài nhi đã biết.” Liễu Hợp Triều hít sâu một hơi.
Nếu bọn họ vô năng, nếu bọn họ không thể trợ giúp, chỉ duy nhất sự kết nối là chung một huyết thống, nhưng điều này đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, vậy chi bằng chặt đứt đi.
“Thời gian đánh giá thành tích sắp kết thúc, con nên tỉnh táo tập trung chút.” Liễu Cư Yến chậm rãi đi ra ngoài cửa, giọng nói của hắn nhẹ như gió, “Bệ hạ chỉ sợ vẫn muốn dùng tới tam phòng chúng ta, làm một phép thử lớn hơn với Minh Duệ hầu.”