Tục ngữ nói không sai, dân không đấu lại quan, Tôn gia làm sao có thể đấu với huyện ủy nắm giữ một huyện, từ trị an cho tới hình sự, từ tư pháp tới sự vụ? Cuối cùng nhận không ít khổ cực, nhưng cũng chưa tới mức gây tai nạn chết người, sự tình biến hóa là vì huyện úy từng bước ép sát, mà nữ nhi của tiểu địa chủ thế nhưng lại có cảm tình với cháu Tôn Lâm Nhi.
Tôn gia cùng cả nhà tiểu địa chủ đều bị ép buộc. Vì bức bách quá, tiểu địa chủ liền tính toán đem toàn bộ ruộng đất của mình ở đây bí mật bán cho hộ nhà giàu trong huyện thành. Sau đó cùng Tôn gia hiệp thương với nhau, bọn họ sẽ lặng lẽ chuyển khỏi nơi này, không thể chọc vào nhưng trốn cũng không được sao?
Nhưng rốt cuộc vẫn là bọn họ trốn không được, huyện úy kia cũng không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, nhất là sau khi biết tiểu địa chủ đem nữ nhi hứa gả cho Tôn gia càng làm hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp, trong cơn giận dữ là lúc, liền phái người tới đập phá nhà Tôn gia.
Tôn gia cũng không chịu yếu thế, trực tiếp đánh nhau với những côn đồ kia. Đối phương sau một hồi vờn nhau quyết định không quan tâm những cái khác mà hạ thủ. Hai đứa cháu lớn của Tôn Lâm Nhi rõ ràng bị đánh chết như thế. Lão mẫu Tôn gia chịu không nổi đả kích, nhìn thi thể hai tôn nhi huyết nhục mơ hồ liền hôn mê bất tỉnh, sau đó cũng không tỉnh lại nữa.
Lão Tôn liều mạng cứng đầu cứng cổ chạy tới nha môn đánh trống kêu oan. Huyện thái gia đã sớm bị huyện úy đả thông, nói lão có hành động dĩ hạ phạm thượng. Huyện thái gia chưa nghe lão Tôn cáo trạng thế nào mà lập tức đánh ba cha con bọn họ mỗi người hai mươi trượng. Lão Tôn ở huyện nha sau khi chịu phạt còn một hơi để bẩm báo, nhưng huyện lệnh nghe xong liền nói bọn họ vu cáo, đem toàn bộ nhốt vào ngục. Cả ba người là chết trong ngục.
Mà nữ nhân Tôn gia cũng không tránh được vận rủi, bọn họ bị sát thủ do huyện úy thuê tới hãm hại. Con dâu của Tôn đại lang đêm hôm đó là vì đưa theo hài tử đi huyện thành hỏi thăm tin tức cha chồng cùng tổ phụ mới tránh được một kiếp nạn.
Dạ Dao Quang nghe xong trong lòng phẫn nộ: "Huyện lệnh cùng huyện úy kia coi thường tính mạng người khác, không có ai quản sao?"
"Chỉ là một huyện thành nhỏ, nếu không nhận được tin báo, tri phủ cũng không biết tới." Ôn Đình Trạm trấn an Dạ Dao Quang. Một phủ thành nhiều thì hơn bốn mươi huyện, ít thì mười huyện, tri phủ chưa hẳn quản được toàn bộ, "Cho nên, Thái Tổ bệ hạ trước khi mất mới lập ra chức cửu châu tuần phủ."
Vì chính là để thể nghiệm và quan sát dân tình, xâm nhập tìm hiểu từng tiểu huyện cùng trấn nhỏ, giáo huấn mấy bá vương không biết trời cao đất rộng mà mặc sức làm mưa làm gió.
Nói xong hắn nhẹ xoa mi tâm Dạ Dao Quang: "Nàng yên tâm, chuyện này nếu ta không thì thôi, nhưng nếu đã biết, hơn nữa còn điều tra rõ sự tình, ta đã lệnh Vệ Truất đem chứng cớ trình cho tri phủ, hai kẻ kia tuy rằng đã bị điều đến huyện thành khác làm quan, nhưng bọn họ cũng không thể chạy thoát tội."
Sắc mặt Dạ Dao Quang lúc này mới dịu xuống chút: "Chuyện này kỳ thực trách nhiệm của Tôn Lâm Nhi lớn nhất."
Nếu không phải vì nàng trốn đi, lão Tôn ở Phù Dung trấn nhiều năm như vậy, lão làm sao phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đi tới một nơi không thân không thích, lạ nước lạ cái? Nếu không phải vì thế, cả nhà bọn họ làm sao lại gặp vận rủi này?
"Đây là số mệnh." Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy thương tiếc cho Tôn gia "Kết cục đã được mệnh định, không thể không nhận, bằng không chỉ có thể mang đến đau xót cho người chí thân."
Dạ Dao Quang gật đầu tán thành, có những sự việc đã được định sẵn kết quả từ trước. Tôn Lâm Nhi ban đầu là chết oan, Dạ Dao Quang lo lắng độ hóa nàng, nhưng cuối cùng nàng ta lại đưa ra lựa chọn ích kỷ, hoàn toàn không nghĩ tới nàng ta là người đã chết, đây là sự thực không thể sửa đổi. Hơn nữa còn là lựa chọn nghịch thiên, mà bất kỳ kẻ nào nghịch thiên đều sẽ mất đi hết thảy những điều quý trọng nhất. Tôn Lâm Nhi muốn sống sót, không phải là vì mong một ngày kia cùng người trong nhà đoàn tụ sao?
Cuối cùng Dạ Dao Quang không thừa nhận cũng không được: "Là hảo tâm của muội tạo chuyện xấu, muội cũng có trách nhiệm."
Nếu nàng lúc trước trực tiếp đem Tôn Lâm
Nhi bụi tan khói diệt, Tôn gia có lẽ sẽ không phải đi một con đường mà không có lối về.
"Dao Dao, ta không cho nàng nói như vậy." Ôn Đình Trạm nắm chặt bả vai Dạ Dao Quang, hai mắt hắn tối đen nghiêm túc nhìn nàng, "Mỗi việc chúng ta làm đều không thể đoán trước diễn biến cùng đằng sau sẽ thế nào. Chúng ta ngay lúc tức thời, chỉ có thể dựa theo nguyên tắc của mình làm việc, chỉ cần không làm lương tâm áy náy. Nàng cho Tôn Lâm Nhi một cơ hội, đây là chuẩn tắc của nàng, nàng không có sai. Nàng nhìn xem những sự việc tương tự, bất luận là Quách Viện hay là Nguyệt Cửu Tương, bọn họ đều không phụ tấm lòng của nàng. Đây là vấn đề của Tôn Lâm Nhi, cũng là những hộ dân nghèo khổ, nhưng Nguyệt Cửu Tương hiểu rõ thị phi, biết đạo lý. Tôn Lâm Nhi chết thảm, cũng chỉ bằng một hai phần mười của Nguyệt Cửu Tương, đây là bản tính con người, không phải sai lầm của nàng."
"Có thể như thế, nhưng vẫn là có quan hệ." Nhìn Ôn Đình Trạm trịnh trọng như thế, Dạ Dao Quang không khỏi cười khẽ nắm tay hắn, cam đoan với hắn, "A Trạm, muội cũng chỉ là tự xét bản thân, muội không phải chất vấn lại nguyên tắc làm người của chính mình. Nguyên tắc từ trước tới nay của muội không sai. Có thể Tôn Lâm Nhi chạy trốn, cũng một phần là muội không dứt điểm chuyện này. Muội biết cha nương của nàng ấy thắc thỏm lo âu, lúc đó nên phái người tới trông chừng Tôn gia, đợi khi ả xuất hiện, tự tay đem chuyện này giải quyết triệt để mới phải."
"Dao Dao ngốc!" Ôn Đình Trạm lắc đầu nói, "Lúc chúng ta gặp Tôn Lâm Nhi, Tôn gia đâu có gặp chuyện? Việc này không phải ngày một ngày hai phát sinh, chúng ta cũng không thể thiếu nợ nhân tình, để người ta giúp chúng ta theo dõi một hộ nông gia từ năm nay qua năm khác được? Đợi tới khi ta và nàng có năng lực thì sớm đã quên mất sự việc này. Nếu muốn nói vè trách nhiệm, thì ta cũng có phần, ta đã không..."
Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, Dạ Dao Quang nâng tay ngăn miệng hắn: "Được rồi được rồi, muội biết chàng không muốn muội mang áy náy dù chỉ một chút. Trong lòng chàng đang hận không thể để cho muội những thứ tốt đẹp nhất, không thể ôm mọi việc vào bản thân mình. Chàng và muội đều không có sai. Chính như lời chàng nói, đây là vấn đề thuộc bản tính của Tôn Lâm Nhi rồi, cũng là vấn đề thời điểm. Nếu Tôn Lâm Nhi hiện tại lại gặp muội, còn muốn lần nữa bỏ chạy, muội có thể rất nhanh tim được nàng ta, cũng là đã chiếu cố cho Tôn gia rồi.",
"Đối với ta, Dao Dao chưa từng có điểm gì không tốt." Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, khẽ hôn lên: "Cho nên, đây là thiên ý lóe sáng trong chỗ tăm tối."
Dạ Dao Quang lườm hắn, thu tay; "Bất quá ngã một lần khôn ra một lần, loại sự tình này không thể xảy ra lần hai." Dừng một chút nàng lại lo lắng nói, "Chàng nói Đơn Cửu Từ chắc chắn đã biết chàng đang đi thăm dò chuyện này, hắn có phải sẽ tìm cách ăn gian? Hoặc nàng dâu Tôn đại lang đã sớm bị hắn mua chuộc?"
"Dao Dao, nàng yên tâm, hắn không có nhiều tay chân như vậy." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói, "Tranh đoạt một nhân chứng với ta, không bằng tận dụng thời cơ này đi bước cờ tiếp theo. Về phần có phải đã bị hắn lôi kéo hay không..." Khóe môi ý cười càng ngày càng thâm thúy, đáy mắt Ôn Đình trạm lóe ra sự tự tin ngông cuồng, "Nếu như thật sự bị hắn dở trò trước, chỉ cần người vẫn còn đó, ta sẽ có biện pháp bình định, nói với nàng biết tình hình thực tế."
"Nếu như có người giả mạo?" Dạ Dao Quang lại hỏi.
"Hắn không dám, đưa một người giả mạo tới tay ta, đây là tự chui đầu vào rọ."
Lời nói của hắn nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại không cho người ta cơ hội phản bác.