Quái Phi Thiên Hạ

Trở về học viện


trước sau

Editor: Puprle_Rose

Ôn Đình Trạm chính là nghĩ tới điều này, cho nên từ đầu đến cuối không muốn Dạ Dao Quang động tới âm trạch. Phàm nhân nếu không hiểu vô ý đụng tới, Ôn Đình Trạm không biết nếu như thế có tính là tội nghiệt hay không. Nhưng là người hiểu được âm trạch, nếu chủ động đi phá âm trạch, bất luận là vô tâm hay có tâm, đều là nghiệp chướng.

Dạ Dao Quang lật thân qua, vô cùng hào phóng ngồi trên đùi Ôn Đình Trạm, mặt đối mặt với hắn, tay vòng qua cổ hắn, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia giảo hoạt: “Nhạc Thư Ý đi tới đâu rồi?”

Dạ Dao Quang tin Ôn Đình Trạm cùng Nhạc Thư Ý nhất định vẫn âm thầm liên hệ, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.

“Ta để hắn đi dọc Vân Quý xem xét tình hình, lần trước truyền tin cho ta là lúc đã ở Quý Châu.” Ôn Đình Trạm tuy rằng không suy nghĩ kỹ càng vì sao Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi tới Nhạc Thư Ý, nhưng vẫn trả lời thành thật.

“Chàng hiện tại truyền tin cho Liên Sơn, để Bé ngoan đem chuột tiền tài đưa tới đây.” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói, “Đến lúc đó muội mang theo Kim Tử cùng chuột tiền tài, liền sẽ biết trong quan tài có thuế bạc hay không.”

Chuột tiền tài có thể câu thông với Kim Tử, Kim Tử lại có thể truyền thần thức cho nàng, để chuột tiền tài tự mình đi xuống một phen, bên trong có thuế bạc hay không sẽ biết ngay.

“Nàng làm sao cho chuột tiền tài đi xuống?” Ôn Đình Trạm nhíu mày, “Chuột tiền tài tuy hình thể nhỏ, nhưng một khi nó thâm nhập dưới nền đất, nàng khống chế nó cách nào để nó không phá hư phong thủy bên trong âm trạch?”

Dạ Dao Quang không nói gì, mà lấy ra Tử Linh Châu, ở trước mặt Ôn Đình Trạm quơ quơ: “Chỉ cần mộ Liễu lão nhân tử không sâu tới 30 trượng, muội có thể sử dụng Tử Linh Châu nhìn xem cấu trúc bên trong, cũng không sợ Đơn Cửu Từ mời địa sư lợi hại tới bố cục.”

Nhìn ánh tím rạng rỡ lộ ra tinh mang từ Tử Linh Châu, Ôn Đình Trạm hai tay nắm chặt tay nàng: “Tu vi hiện tại của nàng còn chưa khôi phục tới thời kỳ cường thịnh.”

Ôn Đình Trạm chính là nhớ rõ lúc trước Dạ Dao Quang vẫn ở tu vi Luyện hư kỳ, để thúc giục Tử Linh Châu đẫ phải cực kỳ cố sức, chớ nói tu vi hiện tại của nàng không đủ, lại còn là người đang có thai.

“Nhưng muội hiện tại có rất nhiều thứ a.” Dạ Dao Quang quơ quơ vòng xuyến trên cổ tay, “Tuy rằng tu vi của muội không cao bằng ngày xưa, nhưng muội có thể bổ túc khí ngũ hành vô cùng vô tận, sóng to gió lớn có thể đánh nát cự thạch, nước chảy đá mòn. Không nắm chắc, muội sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Nàng thật sự muốn đi?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm bình tĩnh nhìn Dạ Dao Quang.

“Thật sự muốn đi.” Dạ Dao Quang ngữ khí chắc chắn, “Muội muốn có thể chia sẻ cùng chàng việc trong khả năng cho phép.”

Ôn Đình Trạm không cần phải nhiều lời nữa, một tay bế ngang Dạ Dao Quang lên, hướng tới nội gian đi vào.

Dạ Dao Quang bị hoảng sợ, duỗi tay đấm lên ngực hắn: “Chàng làm cái gì đó!”

“Nếu phu nhân nhẫn tâm như thế, quyết ý bỏ ta một mình đi xa, ta tất nhiên muốn lấy một ít đồ tốt chỗ phu nhân rồi.”

“Chàng……”

Không đợi Dạ Dao Quang nói tiếp, Ôn Đình Trạm liền ngăn lại miệng nhỏ của nàng, gắt gao đè nàng lên trên giường, nụ hôn ẩm ướt như mưa dầm dần trải rộng ra toàn thân Dạ Dao Quang……

Đêm xuân một lần đến bình minh, Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang đem quần áo đã chuẩn bị toàn bộ lấy ra, từng cái cẩn thận đưa hắn sắp xếp, sau đó mới hôn hắn, cùng hắn từ biệt: “Ta ở nhà chờ nàng chở về.”

“Trong vòng ba ngày ta chắc chắn giải quyết xong chuyện ở đây rồi đi tìm nàng.” Ôn Đình Trạm nâng niu đôi tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay: “Tự chăm sóc mình thật tốt.”

“Chàng cũng vậy.”

Hai phu thê lưu luyến chia tay, sau đó Dạ Dao Quang liền mang theo Kim Tử cùng Tuyên Khai Dương để Kim Tử điều khiển Thiên lân bay vút hướng về quận Dự Chương. Lần này nàng cũng không đưa theo Nghi Ninh đi, Dự Chương là quê nhà của bọn họ, vợ chồng A Ni Á cùng Cổ Ma Nhĩ còn canh giữ ở nhà cũ, nhà cũ cũng còn có rất nhiều người có thể chiếu cố nàng. Mà nàng đột nhiên rời đi, cũng lo lắng không có ai chăm sóc cho Ôn Đình Trạm.

Từ Võ Xương phủ đến Dự Chương quận, với
tốc độ của Kim Tử mất nửa ngày là có thể đến nhà. Thấy nàng đột nhiên trở về, Cổ Ma Nhĩ cùng A Ni Á đều vô cùng vui mừng, vội vàng phân phó phòng bếp làm những món ăn Dạ Dao Quang yêu thích. Trưởng tử của A Ni Á đã mười tuổi, có ngũ quan sâu sắc, cơ thể chắc nịch, lập tức liền cùng Tuyên Khai Dương đấu võ.

A Ni Á cùng Cổ Ma Nhĩ còn có hai nữ nhi, một 6 tuổi, một mới hai tuổi, hai cô nương hưởng huyết thống di truyền của Cổ Ma Nhĩ tương đối nhiều, ngũ quan tràn ngập phong tình của người dân Mông Cổ.

“Phu nhân lần này trở về sẽ đưa chúng ta đi cùng sao?” Chờ đến khi Dạ Dao Quang tắm rửa thay xiêm y, đang trong lúc dùng cơm trưa, A Ni Á đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Một tháng nữa ta cùng A Trạm phải đi Thanh Hải, phu thê hai người có thể chuẩn bị, chờ đến Tết Trung Thu, tới Tây Ninh cùng đám Ấu Ly hội hợp.” Dạ Dao Quang cười nói, Cổ Ma Nhĩ cùng A Ni Á vẫn luôn muốn đi theo bên cạnh Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, làm tròn chức trách của một hộ vệ. Tuy rằng Ôn Đình Trạm có chuyện đều sẽ phân phó Cổ Ma Nhĩ, nhưng bởi vì gương mặt Cổ Ma Nhĩ với người Hán quá mức khác biệt, cho nên việc Ôn Đình Trạm cần dùng tới cũng cực ít, chính vì điều này làm hai phu thê A Ni Á vẫn luôn có chút bất an.

“Thật sự quá tốt rồi.” A Ni Á reo thành tiếng, “Mấy năm nay bởi vì không được ở gần phu nhân cùng hầu gia, ta cùng tướng công vẫn áy náy trong lòng, luôn muốn làm cái gì đó tới báo đáp phu nhân cùng hầu gia.”

“Đừng suy nghĩ như vậy, ngươi cùng Cổ Ma Nhĩ năm đó nếu lựa chọn định cư ở trên núi, chắc chắn là muốn rời xa huyên náo, người bên cạnh chúng ta cũng đủ dùng, nơi này có lẽ thích hợp hơn với các ngươi.” Thấy A Ni Á hé miẹng muốn nói, Dạ Dao Quang giơ tay ngăn lại, “Ngươi chớ có cho là các ngươi lưu lại nơi này chính là đang hưởng phúc, nơi này là nhà ta cùng A Trạm, cần có người đủ tín nhiệm trấn thủ, từ sau khi Ấu Ly đi theo ta tới Đế đô, mấy năm nay tới vụ thu hoạch, người làm lui tới tại Dự Chương đều do ngươi lo liệu. Ngươi cũng đã làm rất nhiều việc, không nhất định đi theo ta cùng A Trạm mới là báo đáp.”

“Dạ vâng, còn có một việc khác muốn nói cho phu nhân cùng hầu gia, Khúc phu tử bệnh nặng, đại phu nói chỉ sợ không qua khỏi.” Dạ Dao Quang nhắc tới người thường xuyên lui tới, A Ni Á liền nghĩ tới sự tình vừa mới biết hôm nay.

“Ta đang muốn đi phủ thành, ban đầu là muốn nghỉ ngơi một ngày tại nhà, nhưng một khi đã như vậy, ta hiện tại liền khởi hành.” Dạ Dao Quang gác xuống chén đũa, đem Tuyên Khai Dương lưu lại nhà cũ, cùng Kim Tử đi thẳng một canh giờ thì tới phủ trách của nàng ở Quan Vân.

Sau đó từ Quan Vân thuê xe ngựa đi tới học viện Bạch Lộc, đây là lần đầu tiên sau khi rời khỏi học viện 6 năm, Dạ Dao Quang một mình trở về. Đứng ở trước cổng lớn học viện nàng cảm thấy có chút hoài niệm, thân quen.

Khúc phu tử là phu tử dạy bọn họ sử học, là lão sư cho rằng nàng cùng Ôn Đình Trạm có tình cảm đồng giới, sợ nàng bẻ cong bảo bối Ôn Đình Trạm của lão, cũng là lúc trước nàng làm một thiếu nữ nảy sinh tình cảm với nàng (Trần Trăn Nhi), không nghĩ tới mới đó đã qua 6 năm, lúc gặp lại Khúc phu tử lại mang bệnh nguy kịch.

Dạ Dao Quang đưa ra thẻ bài của Ôn Đình Trạm, rất nhanh Hòa sơn trưởng nghe tin tự mình tới đón tiếp nàng. Nhoáng qua 6 năm, Hòa sơn trưởng đầu cũng bạc không ít.

“Minh Duệ hầu phu nhân.” Hòa sơn trưởng hành lễ với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang vội vàng tiến tới, tự mình đỡ Hòa sơn trưởng: “Sơn trưởng, một ngày làm thầy mãi mãi là thầy, người vĩnh viễn là trưởng bối của con cùng A Trạm.”

- ----

Rose: QPTH là truyện đầu tiên rose edit nên còn nhiều thiếu xót, mong mn thông cảm và góp ý nhiều nhiều nhé ^^!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện