Nhìn đến bộ dáng thong dong thanh thản của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang biết hắn trăm phần trăm nắm chắc có thể cởi bỏ bí ẩn cúa án thuế ngân, sực nhớ tới số bạc trong quan, vì thế nàng nói: “Một nửa số thuế ngân còn lại đích xác ở trong quan tài Liễu Thị Nhẫm, nhưng có phiền toái. Đáy quan tài rất dày, nếu như muội đoán không sai, quan tài Liễu Thị Nhẫm chứa chất liệu rất cứng, ngăn cách thi thể hắn cùng dầu long hỏa. Dầu hỏa long cần phải bịt kín mới có thể bảo tồn, bất luận dùng thứ gì đụng tới đều không có tác dụng, chỉ cần một điểm ngoại lực, dầu long hỏa lập tức bùng cháy.”
Ôn Đình Trạm nghe xong lâm vào trầm tư, một hồi lâu hắn mới nắm tay Dạ Dao Quang: “Chuyện này giao cho ta, dầu long hỏa đến bây giờ còn chưa bị đụng tới, chắc chắn có khoảng cách với sàn quan tài.”
“Khoảng cách khẳng định là có, nhưng Đơn Cửu Từ tiêu tốn tâm tư lớn như vậy, dầu long hỏa cùng đáy quan tài có lẽ dùng mắt thường cũng không thể nhìn ra khe hở ở giữa, Đơn Cửu Từ tuyệt đối sẽ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội mở sàn bình an lấy đi thuế ngân.” Dạ Dao Quang tin tưởng vững chắc điểm này.
“Tạm thời không vội, nếu như đã xác định được thuế ngân ở trong quan tài, Đơn Cửu Từ lại không lấy đi, chuyện bên đó trước mắt để giải quyết sau, chúng ta tính toán dần dần.” Giọng nói Ôn Đình Trạm vừa hạ xuống, xe ngựa cũng ngừng lại.
Chỉ nghe đến bên ngoài có một giọng nói thô lỗ vang lên: “Mạt tướng thủ thành, Võ xương phủ có tội phạm vượt ngục, tri phủ đại nhân đã hạ lệnh, bất kỳ xe nào xuất nhập cũng phải kiểm tra, nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin Hầu gia thứ tội.”
Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn về phía Ôn Đình Trạm, khó trách hắn muốn để Kim Tử đưa người kia đi trước.
Ôn Đình Trạm vén lên mành xe: “Tại sao bản hầu lại không nghe nói Võ xương phủ có tội phạm vượt ngục?”
“Mạt tướng cũng là vừa nhận lệnh một khắc trước.” Tướng thủ thành có chút khôi ngô cung kính trả lời.
Ôn Đình Trạm chậm rãi gật đầu: “Vậy kiểm tra đi.”
“Mạo phạm.” Tướng lãnh thủ thành liền ôm quyền với Ôn Đình Trạm, sau đó vung tay với người phía sau.
Vài binh lính nhanh chóng vây tới, cẩn thận điều tra. Bọn họ đi quanh xe ngựa, lên xuống đánh giá một lần, cũng chỉ còn phía trong xe. Ôn Đình Trạm thấy tướng lãnh thủ thành chần chờ nhìn hắn, hắn liền kéo Dạ Dao Quang xuống xe ngựa: “Tiểu tướng quân không ngại tự mình vào trong xem xem.”
“Mạt tướng không dám.” Người nọ vội vàng cúi đầu sau đó nhanh chóng tập hợp binh lính lại, tự mình khom người nói với Ôn Đình Trạm, “Mời Hầu gia cùng phu nhân lên xe, mạt tướng phân phó người mở cửa thành.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không lập tức lên xe mà nhìn ra hướng cửa thành đang chậm rãi mở ra dưới sự chỉ huy của tướng thủ thành. Với tu vi của Dạ Dao Quang, làm sao lại không phát hiện ở cửa thành có người mai phục. Nhìn nam nhân của nàng dưới cảnh sắc ban đêm lẳng lặng đứng bên cạnh, áo báo sắc trắng của hắn nhẹ nhàng lay động trong gió, sợi tóc nhiễm ánh sáng u nguyệt bay lên, hắn khoanh tay đứng đó như có thể đỉnh thiên lập địa.
Cửa thành vừa mở, trong nháy mắt hai bóng đen ở góc tường một trái một phải bay vút ra, phóng thẳng hướng cửa thành, lính thủ ở cửa thành lập tức quát to: “Bắt lấy bọn chúng!”
Lập tức dưới thành phát ra những đao quang do kiếm va chạm nhau, tiếng chém giết vang lên. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vẫn bất động như núi đứng ở giữa, phảng phất như không thấy cảnh tương trước mắt. Bốn phía tràn ngập mùi máu nhanh chóng tản ra, quanh quẩn xung quanh hai người họ.
Cửa thành phát sinh biến cố như vậy nhưng không một ai đi gõ trống báo hiệu tại cửa thành, cũng không có bất kỳ binh linh tuần tra nào đi ngang qua. Dạ Dao Quang yên lặng tính toán thời gian, đã hết thời gian dùng nửa chén trà nhỏ, giọng nói nàng mềm mại như cánh hoa mảnh thoát khỏi môi nhẹ: “Vệ Truất, đi giúp một tay.”
“Vâng.” Vệ Truất lên tiếng sau đó thả người bay vọt lên trên cửa
thành. Hắn cầm lấy la chùy gõ mạnh lên mặt trống, âm thanh đinh tai nhức óc truyền đi cực kỳ xa.
Hành động này của Vệ Truất như đã chọc giận tới hai tên đạo tặc đang muốn chạy trốn kia, bọn chúng bộ mặt dữ tợn công kích tới Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm. Phu thê hai người đồng thời nghiêng người, lúc này Vệ Truất từ trên cổng thành thả người nhảy xuống, Nghi Ninh cũng đã động thân tiến lên, lúc này mỗi người đối đầu với một tên, nhanh chóng cùng bọn chúng giao chiến.
“Thân thủ không tệ.” Dạ Dao Quang nhìn hai thân ảnh, chính là hai tên đạo tặc. Công phu của Vệ Truất đã sắp đến cấp bậc tông sư, một trong hai người kia có thể cùng hắn đối chiến thành thục, thân thủ này hiển nhiên không thể coi thường.
Mà Nghi Ninh không phải đối thủ của người còn lại. Đối phương không nhìn tới Nghi Ninh mà dùng độc nhất một chiêu, sức mạnh của hắn cường hãn quét tới, Dạ Dao Quang đang muốn động thân, Ôn Đình Trạm lại ra tay trước một bước. Không ai nhìn ra hắn ra tay thế nào, ngay tại lúc bàn tay kia chỉ cách yết hầu Nghi Ninh hai đốt ngón tay, tiếng động vút qua trong gió, tựa như sao băng xẹt qua màn đêm, còn chưa cảm giác dòng khí bốn phía biến hóa, cánh tay cơ bắp thô kệch đã bị hai ngón tay dài nhỏ như chạm ngọc kẹp lại. Ngón tay trắng muốt thon gọn cùng cổ tay cực thô màu đồng kia sáng rõ sự đối lập.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, người đứng ngoài nhìn qua chỉ nhìn thấy hai đầu ngón tay dài nhỏ chợt lóe dưới ánh sáng trăng mờ mịt như tấm lụa mỏng. Tay Ôn Đình Trạm nhẹ động, giống như cầm một đôi đũa chậm rãi kẹp chặt, bọn họ liền nghe thấy tiếng răng rắc giòn vang, cánh tay kia vô lực buông thõng xuống, cả người hắn chảy đầy mồ hôi, cả người như nhũn ra.
Hắn vẫn cố chấp muốn nhấc chân công kích Ôn Đình Trạm, nhưng thân thể Ôn Đình Trạm thoáng cái đã nhảy qua phía sau lưng hắn, chân dài nhỏ đá vào phần đùi cong phía trên, lại một tiếng răng rắc vang lên, đạo tặc lập tức như quỳ gối trên mặt đất.
Mà lúc này Vệ Truất ở bên kia cũng đã túm được cánh tay người đối diện, xoay người giật mạnh tay trái sang bên phải, toàn bộ xương cánh tay như vỡ vụn, đồng thời tay còn lại nắm chặt phía sau gáy, chạm tới đốt xương cổ phía trên, ánh mắt đạo tặc lập tức lồi ra, mắt thường nhìn không thấy xương cổ của hắn cũng vỡ nát.
Giờ phút này mới vang lên tiếng vó ngựa đều đặn xa xa, chính là Hồ Đình tự mình mang theo đội của mình chạy tới, khóe môi Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cong lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo chỉ thấy cánh môi hắn vụt qua trong thoáng chốc.
“Bái kiến đại nhân.” Tướng thủ thành giao chiến bị thương liền bước lên phía trước hành lễ với Hồ Đình rồi bẩm báo toàn bộ sự việc vừa diễn ra, “May mắn có Hầu gia kịp thời ra tay, nếu không có, chỉ sợ hai người này đã trốn thoát khỏi thành.”
Hồ Đình bước lên một bước lớn, ôm quyền với Ôn Đình Trạm: “Đa tạ Hầu gia tương trợ.”
“Chỉ là tiểu mao tặc mà thôi.” Ôn Đình Trạm nói vân đạm phong khinh, “Việc nhỏ không cần bận tâm.”
“Hầu gia đã muộn như là muốn khởi hành đi suốt đêm sao?” Hồ Đình đột nhiên hỏi.
Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu: “Án thuế ngân đã tra ra rõ ràng, bản hầu tất nhiên muốn tức khắc trở về phục mệnh, vả lại cũng sắp tới Trung thu, bản hầu cũng không muốn tha hương ngày lễ này.”