Bởi vì Ôn Đình Trạm dám, mà hắn Đơn Cửu Từ không dám!
Chỉ cần duy nhất một lý do này, Đơn Cửu Từ sẽ không có đường cự tuyệt. Cho dù là lấy sinh mệnh ra đánh đổi, lấy sinh tử là điều kiện tiên quyết, hắn cũng phải đi tranh đoạt!
Ánh mắt Đơn Cửu Từ tán thưởng nhìn Ôn Đình Trạm, khoảng khắc này hắn thấy địch nhân của mình rất có khí phách. Đây là cục diện tự tay hắn bố trí, Ôn Đình Trạm lại có thể ép hắn tự tay phá cục gần như chết. Thế gian này, còn có thủ đoạn làm địch nhân thán phục cùng thưởng thức như vậy sao?
Cố tình vào thời khắc như vậy, hắn không có quyền cự tuyệt lui về phía sau.
“Minh Duệ hầu đã đánh giá cao Đơn mỗ, tin tưởng Đơn mỗ, Đơn mỗ không dám không đáp ứng” Đơn Cửu Từ bước một bước lớn tiến lên, đi đến bên cạnh Cổ Cứu, tay hắn duỗi ra, “Cổ công tử.”
Cổ Cứu liếc nhìn Ôn Đình Trạm sau đó đứng lên đưa lưỡi dao cho Đơn Cửu Từ.
Đơn Cửu Từ nắm chặt thanh dao, nhìn khắc độ phía trên không khỏi ngước mắt cười khẽ nhìn Ôn Đình Trạm: “Chưa từng nghĩ, ngài và ta có một ngày bắt tay hợp tác.”
“Cùng ở trên một mảnh đất, dưới một bầu trời, ta tin tưởng đây là lần đầu tiên ta cùng Đơn công tử hợp tác, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.” Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường cười.
“Vậy còn chờ gì nữa, mời Ôn công tử.” Đơn Cửu Từ ngồi xổm xuống, hắn không chút do dự đem lưỡi dao mạnh bạo lướt một đường, tay kéo mạnh dứt khoát làm Liễu gia nghẹn hơi tới cổ họng, có một số người nhanh chóng lui về phía sau, bọn họ đều cảm thấy Đơn Cửu Từ phát điên rồi.
Chỉ có Ôn Đình Trạm đứng gần, nhìn thủ pháp đao phong xẹt qua, Đơn Cửu Từ thân thủ vững vàng nắm lấy chuôi đao, mà khắc độ đen kia vừa đúng vẫn lộ ra bên ngoài, khóe môi hắn nhẹ câu lên, ngồi xổm xuống nhìn Đơn Cửu Từ, sau đó tiếp tục đường đao của mình.
Hai người tựa hồ đang giận giữ, lại tựa hồ đang âm thầm phân cao thấp, càng ngày thủ pháp càng nhanh, từng đường sạch sẽ lưu loát, thẳng tắp giống như không để ý tới khắc độ cứ như vậy xuống tay. Hai người hai hướng trái ngược nhau, rất nhanh bọn họ liền kéo đến mép ngoài quan tài. Hai người đều dừng tay ở sát mép, bọn họ thậm chí không nhìn xuống đao trong tay, dưới ánh trăng đôi mắt thâm trầm nhìn đối phương, cơ hồ cùng một lúc, liền thấy tay bọn họ rõ ràng quyết đoán một kéo.
Một đao này xẹt qua, tay áo bào dưới ánh trăng bay lên, bên trong phảng phất còn mang theo ánh dao sắc phản chiếu. Người Liễu gia ai nấy đều không dám thở mạnh, bọn họ đều cảm thấy hai người này phát cuồng đến nơi, có lẽ dầu long hỏa phía dưới tám chín phần mười đã bị cắt qua.
Thời gian trôi qua như tua chậm, nhưng phút trôi qua, hai phút trôi qua qua, ba phút trôi qua, cuối cùng không có bất cứ sự tình gì phát sinh. Quan tài hoàn toàn bị tách ra, đã có không khí tràn đầy tiến vào, nếu như túi dầu long hỏa bị cắt qua sớm đã bốc cháy. Chỉ cần cháy một túi, những túi còn lại cũng thiêu đốt theo.
Việc này có nghĩa, hai người bọn họ thành công!
Sống lưng Dạ Dao Quang đang kéo căng cũng thả lỏng xuống.
“Đơn công tử thật can đảm.” Ôn Đình Trạm vui vẻ dành lời khen.
“Hầu gia thân thủ cũng không kém.” Đơn Cửu Từ cũng tán thưởng.
Hai người nhìn nhau cười, rủ mắt kéo đế quan lên, quả nhiên là từng túi dầu long hỏa hoàn hảo, Ninh An Vương thấy vậy vội vàng vẫy tay một cái, thị vệ phía sau liền bê những chiếc thùng gỗ tới, trong tất cả thùng gỗ đều chứa cát, đây là muốn xử lý chỗ dầu long hỏa này. Thị vệ dè dặt cẩn trọng đem một dầu long hỏa để vào bên trong thùng gỗ, đợi đến khi chỗ dầu được mang đi hết, hàng nén bạc trắng bóng xuất hiện dưới ánh trăng làm người xem chói mặt. Bởi vì mặt trái hướng bên trên, ấn ký khắc đã rất rõ ràng về xuất xứ của chỗ bạc này.
“Lấy bạc ra cũng cần cẩn thận, còn có một tầng dầu hỏa long nữa.” Ôn Đình Trạm đối với tới lấy bạc người nhắc nhở.
Người đang định đưa tay vào lấy bạc nhất thời thân thể run lên, lập tức đứng bật dậy.
Nhờ có lời nhắc nhở của Ôn Đình Trạm, thuế ngân cứ như vậy an toàn lấy ra, tất
cả mọi người thở dài nhẹ nhõm, ngay cả Ninh An Vương sau khi kiểm kê xong số lượng bạc, thẩm tra không có vấn đề cũng nở ra nụ cười tươi. Nhiệm vụ của hắn lần này coi như xong xuôi, có thể trở về báo cáo kết quả. Sau khi đem dầu long hỏa cùng thuế ngân xử lý, Ninh An Vương liền đưa bạc rời khỏi Liễu gia.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không lưu lại Liễu gia, bọn họ trở về Quan Vân đường. Về phần Đơn Cửu Từ cũng không tiếp tục theo đuôi bọn họ, đi thẳng trở lại Đế Đô trước. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không còn nhìn thấy Đơn Cửu Từ, bất quá hắn vốn là người tự do, không có bất ai can thiệp việc hắn đi đâu, làm gì.
Ngày hôm sau, Ninh An Vương áp giải toàn bộ thuế ngân khởi hành hồi kinh, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không về cùng mà hai người họ đi thực hiện sự lời hứa của Dạ Dao Quang, tết Trung thu thiết yến ở Nguyên Vị lâu, mở tiệc chiêu đãi sơn trưởng học viện Bạch Lộc cùng những tiên sinh dạy dỗ khóa của bọn họ ngày trước.
Trong lúc ăn tối Dạ Dao Quang báo Cổ Ma Nhĩ cùng A Ni Á đưa Tuyên Khai Dương tới. Sau khi ăn bữa tối, trời cũng không còn sớm, đại gia đều muốn về nhà đoàn tụ cho nên cũng không có quá nhiều chuyện nói với nhau. Đợi đến khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm về đến phủ, liền nhìn thấy Tuyên Khai Dương cùng trưởng tử của Cổ Ma Nhĩ rượt đuổi nhau trong sân.
Dạ Dao Quang thấy đến một màn như vậy, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa, ngày lễ Trung thu này bọn họ thật sự có thể xem như là đoàn viên. Hạ nhân đã chuẩn bị bánh trung thu, ngay tại lúc bọn họ ngồi trong sân ăn bánh trung thu ngắm trăng, Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương làm thơ vịnh nguyệt thì Mạch Khâm tìm tới.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều hết sức vui mừng, hai người bọn họ tự mình đi nghênh đón Mạch Khâm.
“Mạch đại ca vì sao tìm được nơi này?” Dạ Dao Quang một bên dẫn Mạch Khâm vào, một bên hỏi.
“Ta ban đầu vốn định trực tiếp tới Đế Đô, may mắn trước khi đi truyền tin hỏi Doãn Hòa, biết được mọi người vẫn ở đây, cho nên một mạch tìm tới cho kịp lễ Trung thu, ta còn chưa bao giờ được trải qua ngày lễ này ở thế tục.” Mạch Khâm cười nói, “Cũng may tới kịp lúc, được thử trải qua tư vị ngày Trung thu này.”
“Mạch đại ca không nói sớm với ta, biết huynh sẽ đến, ta đã tự tay chuẩn bị bánh trung thu chiêu đãi Mạch đại ca rồi.” Dạ Dao Quang có chút băn khoăn, chẳng những không có bánh trung thu, liền ngay cả một bữa cơm cũng không có.
“Muội những tháng này thai cũng bắt đầu lớn, vẫn nên cẩn thận thân thể. Năm nay không được, năm sau còn có thể.” Mạch Khâm cười, bàn tay vừa lật, một chiếc hộp nhỏ ngay giữa lòng bàn tay hắn. Đem đưa cho Dạ Dao Quang, “Đây là ngũ hành chi thổ muội cần, vừa lúc làm quà tết Trung thu tặng cho muội. Về phần cá âm dương, ta cũng đã dặn dò người dưới, rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Ta biết nhờ cậy Mạch đại ca chuẩn không sai.” Dạ Dao Quang cao hứng tiếp nhận, lời cảm ơn cũng không cần nói thêm nữa. Chính như Mạch Khâm vẫn nói, bọn họ xem như là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.
Khóe môi Mạch Khâm ý cười càng sâu, hắn nhìn về phía Ôn Đình Trạm hỏi: “Ngươi có phải muốn ngao du bên ngoài?”
“Phải, cuối tháng này liền khởi hành.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Nơi nào?” Mạch Khâm hỏi.
“Tây Ninh.”
“Là địa phương tốt, ngay bên cạnh Duyên Sinh quan.” Mạch Khâm gật đầu nói, “Ngươi chỉ sợ phải ở Tây Ninh ít thì ba năm, ta nếu như không có việc gì sẽ đi Tây Ninh tìm hai người.”