Quái Phi Thiên Hạ

Nữ thừa nghiệp, có thể không


trước sau

Lúc trước Ôn Đình Trạm đã trả lời nhiều học sinh như vậy, cũng không muốn cự tuyệt một người, hơn nữa còn là nữ tử. Nhìn tới biểu cảm kinh ngạc, hẳn đã biết nàng là ai, Ôn Đình Trạm ánh mắt không dấu vết đảo qua, nhìn như không nhìn về phía Tống sơn trưởng, bỗng chốc quét qua một lượt cả những phu tử bên cạnh. Học viện nam học chỉ có gia quyến của các tiên sinh mới có thể ở lại. Cho nên, chỉ có khả năng là nữ nhi của vị tiên sinh nào đó.

“Nếu như hôm nay đã nói không phải làm công, ngươi có điều gì muốn hỏi cứ nói.” Là một nữ hài tử, trước mắt bao người mặc dù có hỏi tới việc tư Ôn Đình Trạm cũng không thể thất lễ, đã như vậy, Ôn Đình Trạm cũng không muốn làm hỏng không khí đang tốt đẹp này, lại nói cô nương này ánh mắt trong suốt, chính là một người hồn nhiên.

“Học sinh muốn hỏi tiên sinh, vì sao tiên sinh bất luận đi tới nơi nào cũng sẽ đem phu nhân bên người?” Cô nương kia tựa hồ dùng hết dũng khí mới đem câu hỏi này hỏi ra ngoài, nói xong, ánh mắt liền thập phần bất an không yên.

Một phu tử bên cạnh Tống sơn trưởng đứng lên, hành lễ với Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang: “Hầu gia, phu nhân, tiểu nữ mạo phạm, xin Hầu gia cùng phu nhân vì nữ nhi còn niên thiếu không hiểu biết, tha thứ nữ nhi lần này, học sinh sẽ đưa về quản giáo lại.”

“Phu tử không cần tự trách, lệnh ái bản tính hồn nhiên, cũng không có chỗ nào mạo phạm.” Dạ Dao Quang đi cùng Ôn Đình Trạm tới lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng, giọng nói của nàng rất độc đáo, mang theo từ tính của nữ tử, nghe phá lệ có ý tứ, bỗng chốc liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Kỳ thực bọn họ đã chú ý từ rất sớm, dù sao dung nhan của Dạ Dao Quang quá xuất sắc, nhưng vì ngại lễ giáo cùng xuất phát từ sự tôn trọng, bọn họ đều tận lực kìm chế không nhìn Dạ Dao Quang quá chăm chú, lúc này cuối cùng là nhịn không được. Đáp lại nhiều ánh mắt như vậy, Dạ Dao Quang trấn định như thường.

Chỉ bằng thái độ thong dong lạnh nhạt này của nàng không có quá sai biệt với Ôn Đình Trạm, rất nhiều người tựa hồ cũng đã hiểu Ôn Đình Trạm vì sao quý trọng nàng như vậy. Chỉ cần một hành động lơ đãng như thế liền nhường người khác cảm thấy trên thế gian này phảng phất chỉ có mình nàng có thể cùng Ôn Đình Trạm tương xứng, bọn họ theo lý thường phải sóng vai với nhau.

“Phu nhân đại lượng, lão phu thật hổ thẹn.” Ông phu tử* hơi làm lễ gần như vái. (họ của lão phu tử, đoạn này tác giả Cẩm Hoàng nêu thẳng không qua giới thiệu).

“Khóa giảng hôm nay liền dừng lại ở đây.” Tống sơn trưởng thuận thế đứng lên tuyên cáo kết thúc, mọi người tuy rằng đều cảm thấy ý còn chưa hết, cũng không muốn nhanh như vậy nói lời từ biệt với Ôn Đình Trạm, nhưng mọi người đều biết đây là kết quả tốt nhất.

“Ngài…, không, tiên sinh còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Cô nương kia cũng là vạn phần bướng bỉnh.

“Đi xuống!” Ông phu tử quát lớn.

“Không, con muốn thỉnh giáo Hầu gia mấy vấn đề.” Ông cô nương rất quật cường đứng tại chỗ.

Bị phản bác như vậy trước mặt nhiều như vậy học sinh, mặt Ông phu tử biến xanh, không đợi ông tức giận, Ôn Đình Trạm nhìn về phía Dạ Dao Quang: “Phu nhân thấy vấn đề này vi phu nên trả lời như thế nào.”

“Đây là vấn đề của chàng, cùng muội có quan hệ gì đâu?” Dạ Dao Quang không tiếp.

Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười nhìn nàng, lúc này mới trả lời: “Phu nhân đối với ta mà
nói, chính là sinh mệnh của ta. Thử hỏi trên thế gian này, có ai lại không quan trọng tánh mạng của bản thân?”

“Nhưng Hầu gia ở thư viện giảng bài cho học sinh, đây là việc của nam tử, Hầu gia cũng không ngại đem phu nhân theo bên người, khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng dèm phe? Hầu gia không cảm thấy khó thành đại sự sao?” Ông cô nương ngay sau đó lại hỏi.

Ông phu tử đã nghe không chịu nổi muốn tiến lên tự mình đem nữ nhi túm đi, lại bị Tống sơn trưởng ngăn lại.

Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi lại: “Ta nhìn giống người khó thành đại sự sao?”

“Không, thành tựu của Hầu gia cả thiên hạ đều biết. Đại Nguyên triều chúng ta từ khi khai quốc tới nay chưa có ai theo kịp.” Ông cô nương lắc đầu.

“Phu nhân ta từng nói với ta một câu nói, ‘Sự thật thắng mọi hùng biện’. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải để ý lời người khác nói, tự đi ủy khuất chính mình, ủy khuất phu nhân của ta?” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói, “Thế gian này, chỉ có nam nhân vô năng mới có thể vì bản thân không có năng lực, đem mọi sai lầm đổ lên người thê nhi, đây mới là người chân chính khó thành đại sự.”

Đồng tử trong suốt của Ông cô nương bỗng nhiên sáng ngời: “Hầu gia tôn trọng phu nhân như thế, quý trọng phu nhân, vậy Hầu gia đối đãi nữ tử thế gian này như thế nào? Có phải chỉ có nam nhân làm nên đại sự, nữ nhi thì không?”

“Chưa hẳn.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Phải xem là chuyện gì, người là người thế nào.”

Ông cô nương do dự chốc lát nói: “Ta kế thừa nghiệp của phụ thân, Hầu gia nghĩ như thế nào?”

“Ngươi muốn làm tiên sinh?” Ôn Đình Trạm là lần đầu tiên gặp nữ tử có suy nghĩ như vậy.

Quá khứ cùng tương lai, nữ tử có học thức không ít, những tấm gương sáng cũng không thiếu, nhưng nam nữ đại phòng chung quy không thể vượt qua, cho nên chưa từng muốn một học viện nam học có tiên sinh là nữ tử. Vị Ông cô nương này có lẽ là vì thuở nhỏ lớn lên ở học viện nam học, cho nên nàng mới có ý tưởng không giống bình thường.

Nhưng cũng là một ý tưởng cực kỳ lớn mật.

“Hầu gia cũng cho rằng không thể được đúng không?” Ánh mắt Ông cô nương có chút ảm đạm.

Phụ mẫu nàng rất ân ái nhau, nhưng thời điểm mẫu thân sinh của nàng bị thương, từ đây vĩnh viễn không thể sinh con đẻ cái. Phụ thân cũng nhiều năm như vậy chưa từng có ý niệm nạp thiếp, thường thường nói phải làm tấm gương tốt, không thể làm ảnh hưởng tới học sinh. Tuy rằng phụ thân không phải con trai độc nhất trong nhà, trên dưới còn có huynh đệ, nhưng thúc bá trong nhà cũng đơn bạc, phụ thân lại không đồng ý nhận con thừa tự từ bà con xa, để cho bọn họ cốt nhục chia lìa, cho nên mẫu thân càng áy náy.

Phụ thân nghiêng lực truyền nàng học thức, chưa từng kiêng kị bởi nàng là nữ hài tử, nhưng nàng biết phụ thân là muốn có người kế thừa ý chí của mình, cho nên nàng nỗ lực học tập. Nhưng sau khi phụ thân biết ý tưởng của nàng, thế nhưng lại nổi giận dữ lôi đình, từ đây không bao giờ chỉ nàng học nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện