Thấy một điểm mất tự nhiên kia của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang phảng phất như phát hiện một thứ gì đó mới mẻ ở tân đại lục.
Nàng chưa từng nghĩ đến hóa ra hắn thật sự vì nguyên nhân này, mông lung tùy ý cũng trở thành hư không: “Chàng vì sao sợ chuyện này?”
Ôn Đình Trạm giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn không có nói ra tiếng.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang cũng liền thu vẻ giễu cợt lên tâm tư của hắn, đưa tay đặt lên bàn tay hắn đang dán tại chiếc bụng tròn vo của nàng, an ủi nói: “Tuy rằng nói nữ nhân sinh hài tử giống như dạo một vòng qua quỷ môn quan, nhưng chàng cũng biết muội cùng những nữ nhân khác bất đồng, muội sinh hài tử tuyệt sẽ không có nguy hiểm, cho nên, chàng không cần chính mình dọa chính mình.”
“Sắc trời không còn sớm, sớm đi nghỉ, nàng ngày mai còn phải mệt nhọc.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng điểm điểm lên trán nàng, kéo chăn lên cho Dạ Dao Quang sau đó điều chỉnh vị trí của mình, hướng về phía Dạ Dao Quang mỉm cười.
Ánh mắt Dạ Dao Quang cong cong, dần nhắm hai mắt lại.
Ôn Đình Trạm thanh thiển ôn hòa nhìn nàng, thẳng đến khi nàng tiến nhập giấc mộng mới đóng lại mí mắt.
Ngày kế, Dạ Dao Quang sớm tu luyện xong, dùng xong bữa sáng liền phải đi tới Hủ Viên.
Nàng cảm thấy nàng đến đã sớm lắm rồi, lại không nghĩ tới, đồng tri phu nhân, thông phán phu nhân đều đã có mặt càng đừng nói tới những người khác, Dạ Dao Quang cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng may Ấu Ly sáng sớm đã tới bên này tiếp đón khách.
Chẳng những chuẩn bị một số trò cho khách tiêu khiẻn, còn chuẩn bị sân khấu kịch, mời gánh hát có tiếng nhất Tây Ninh phủ.
Sau khi kịch rối bóng biểu diễn xong, Dạ Dao Quang một đạo liền châm pháo nổ, thanh âm bùm bùm vang lên.
Rất nhanh, đội múa lân múa sư liền xuất hiện tại cửa chính, bỗng chốc hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người đi đường.
Hủ Viên do tri phủ phu nhân mở ra đã không còn là bí mật, Dạ Dao Quang cũng không giấu diếm, cũng bởi vậy người vây xem ủng hộ càng thêm nhiều.
Tuy rằng tửu lâu này vị trí cũng không tốt, không có ở khu vực phồn hoa, nhưng đây cũng không phải điều quan ngại, mọi người sớm biết tin tức đã tới cổ vũ.
Rất nhanh, các thương nhóm ở Tây Ninh phú bất luận được mời hay không, ào ào đều tự mình mang hạ lễ đến.
Những quà lễ ở ngày đại hỉ không thể không thu, trường hợp như vậy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sớm đã nghĩ tới đối sách.
Vì thế Dạ Dao Quang phân phó phòng thu chi bên cạnh: “Những quà lễ này đều phải nhớ kỹ, phần bạc này dùng chuẩn bị mở lều cháo, các quan viên mang quà lễ sắp xếp theo các vị trí danh vọng ở Hủ Viên.”
“Vâng, phu nhân.” Thu chi họ Trương này nhìn là người có chút cơ trí, hắn cũng rất biết xử lý, ngay tại cửa bố trí một án kỷ, cho một người có giọng nói vang vọng đem mỗi một danh mục quà tặng cùng người tặng hô lớn.
Trong lúc nhất thời, không ít người âm thầm giơ ngón tay cái lên, chiêu này của Dạ Dao Quang thật sự chiếu cố toàn bộ người tới.
Những người này tặng lễ đều không có cự tuyệt, dù sao cũng là ngày đại hỉ, nhưng thu lễ vật cũng cho lại bọn họ sự tôn trọng, điều này hoàn toàn thể hiện đầy đủ tâm ý.
Náo nhiệt qua đi lại là một trận pháo trúc thanh, rất nhanh Dạ Dao Quang liền tự mình vén lên lụa đỏ, hai chữ Hủ Viên đen viền ánh kim phá lệ bắt mắt, nàng là chủ khai trương, tự nhiên là cần mở miệng thông báo: “Chư vị hương thân phụ lão ở đây có phải đều rất hiếu kỳ vì sao ta lấy tên tửu lâu này là Hủ Viên phải không?.
Kỳ thực tửu lâu này của ta không phải có món ngon vật lạ gì, tất cả đều là đậu phụ.
Bất quá đậu phụ của ta cùng với đậu phụ thường ngày chư vị ăn không gióng nhau, đây là đậu