Tâm ma, tuy rằng thuộc về tiên thiên chi ma, nhưng thực chất nó ở giữa hai loại ma.
Tâm ma được sinh ra từ sự thù hận, lòng tham, vọng niệm, chấp niệm, oán niệm của sinh linh mà tích tụ hình thành.
Tâm ma có thể liên tục tồn tại, có thể đột nhiên sinh ra, có thể ẩn nấp, có thể trưởng thành, có thể cắn nuốt con người, cũng có thể nhìn thấu con người.
Các sinh linh thuộc lĩnh vực tu luyện, trong quá trình tu luyện tùy thời đều có khả năng sinh ra ảo cảnh, kia cũng là một loại tâm ma.
Nhưng cùng tâm ma này không giống nhau, tâm ma này nếu Dạ Dao Quang không có đoán sai, nó hẳn là từ một sinh linh có tu vi cao thâm lúc đột phá tu vi lúc sinh ra tâm ma, cuối cùng không chiến thắng được tâm ma, ngược lại bị tâm ma cắn nuốt, lưu lại một cỗ ác linh ở Nhật Nguyệt sơn hình thành ma, Nhật Nguyệt sơn vừa vặn là một nơi tu luyện rất tốt.
Tâm ma vô hình vô thái, là một cỗ hư vô, một cỗ khí.
Chỉ khi tâm ma đạt tới tu vi có thể luyện thành thể, nó sẽ không cần thiết bắt chước bộ dáng Dạ Dao Quang.
Nhưng dù nó chưa tu luyện thành thể, Dạ Dao Quang cũng đã cảm giác được lực uy hiếp vĩ đại của nó.
Nhìn tâm ma dần dần tới gần, một bản thể khác với đôi mắt hoa đào yên lặng tối tăm hiện ra một tia đỏ như máu, Dạ Dao Quang tâm một tấc trầm xuống.
Nàng trước kia chưa từng có kinh nghiệm đối phó với tâm ma, tâm ma chính là phát sinh từ chính tâm niệm của mình, nhưng ma vật này đã trở thành cá thể độc lập, không nên nhìn nó hiện tại có hình dáng giống nàng như đúc, nhưng kỳ thực hoàn toàn không có chút ràng buộc nào với nàng.
“Thể thực ngon quá...” Biến ảo trở thành bộ dáng Dạ Dao Quang, tâm ma đưa đầu lưỡi liếm dọc theo cánh môi một vòng, mắt nó âm lãnh phảng phất như đang đánh giá miếng thịt sơn dương trước mặt, từ trên xuống dưới nhìn qua Dạ Dao Quang một lần, cuối cùng ánh mắt tham lam dừng ở cái bụng cao ngất của Dạ Dao Quang, cặp mắt quỷ dị giống như con dơi trong bóng tối, tia đỏ trong mắt lập lòe ẩn hiện.
Dạ Dao Quang bỗng thấy bụng mình chợt lạnh, thủ quyết của nàng nhanh như chớp làm một kết ấn ở trước bụng.
Cơ hồ cùng trong lúc ấy, một cỗ khí như mũi tên nhọn sắc bén đánh vào phía trên dấu tay của nàng, một vòng hào quang màu vàng phát ra, nhất thời làm hai tay nhẹ run.
“Lực lượng thật mạnh!” Một lần giao phong như vậy, Dạ Dao Quang cơ hồ có thể chắc chắn, tâm ma này trước khi sinh ra thuộc về sinh linh đã tu luyện gần tới tu vi Đại Thừa kỳ.
Mặc dù tâm ma còn chưa đạt tới tu vi này, nhưng nó lại có thể bộc phát ra lực lượng thuộc về nguyên chủ, tuy rằng như vậy cực kỳ hao phí sức lực của nó, nhưng nó vẫn không chút do dự toàn lực đánh ra, điều này làm Dạ Dao Quang lạnh cả người, nàng biết nó là muốn tốc chiến tốc thắng, hơn nữa so với long mạch, nó tựa hồ cảm thấy hứng thú với hài tử trong bụng nàng hơn, bắt đầu dồn toàn lực chú ý.
Trong lúc tâm tư Dạ Dao Quang chuyển động, tâm ma phía trước mang hình dáng của nàng đã hóa thành một đoàn sương mù, giống như cơn lốc sương trên cao nguyên cấp tốc quay cuồng hướng tới phía nàng bôn chạy mà đến.
Dạ Dao Quang không ngừng lui về phía sau, nó từng bước ép sát, tốc độ phía xa đột nhiên tăng nhanh, Dạ Dao Quang phản ứng nhanh chóng xoay thân né tránh, nhưng nó lại nhất thời biến ảo một lần nữa, bổ tản ra xoay ngược lại, linh hoạt như một con rắn lớn, nhất thời quấn thành một vòng tròn, đem Dạ Dao Quang bao ở trong đó, chậm rãi co rút nhanh.
Hai tay khí Ngũ hành quanh quẩn dựng lên, Dạ Dao Quang vận khí muốn mở ra một lỗ hổng, lại kinh ngạc phát hiện, lực lượng của nàng xuất ra bao nhiêu bị tâm ma cắn nuốt bấy nhiêu.
Quá kinh hãi, Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận, lực lượng của nàng chỉ bằng một góc nhỏ bé không đáng kể cho tâm ma như tằm ăn rỗi.
Lòng bàn tay vừa lật, Tử linh châu bay đến, trôi nổi ở trên đỉnh đầu Dạ Dao Quang, một bó ánh sáng màu tím phát ra từ Tử linh châu dưới sự thúc giục của Dạ Dao Quang đem nàng bao bọc ở trong đó.
Tâm ma nhanh chóng muốn thít chặt Dạ Dao Quang nhưng phảng phất như chân đá vào tấm chắn thép,