Mặc Khinh Vũ sở dĩ có thể chạy tới cửa ải này kịp thời tất nhiên là phải cảm ơn Hoàng Kiên hai tay dâng tặng. Hoàng Kiên sau khi xác định Ôn Đình Trạm rời khỏi nha môn tri phủ liền lập tức áp lão quản gia hắn với vẻ mặt xấu hổ đi tìm Mặc Khinh Vũ: “Cô nương, là lão phu làm hỏng đại kế của ngươi.”
Mặc Khinh Vũ trong lòng có dự cảm không tốt, nàng lạnh mi hỏi: “Các ngươi đã làm cái gì?”
“Ôi...” Hoàng Kiên trên mặt xấu hổ không thôi, trọng trọng thở dài một hơi, một chân đá lão quản gia buộc quỳ gối trước mặt Mặc Khinh Vũ, “Chuyện này nói đến hơi dài, lão phu có một tôn nhi không thích học võ một lòng yêu văn, tràn đầy sùng kính với Ôn Đình Trạm, mười tháng trước có phát sinh tranh luận với mẫu thân, vì tức giận nên rời khỏi nhà, không quản ngại xa xôi vạn lý bôn ba tới Đế Đô tìm Ôn Đình Trạm nương tựa, bái làm môn hạ Ôn Đình Trạm. Hàng ngày nhóc con kia được chiếu cố, tình cảm không phải tầm thường, ta đang lo lắng làm bẫy rập cho Ôn Đình Trạm, nó liền tự chủ trương, muốn cùng nó nội ứng ngoại hợp, vốn nghĩ rằng nó sẽ cân nhắc giữa Hoàng gia cùng Ôn Đình Trạm, chắc chắn sẽ không thể bỏ rơi gia tộc, ai cũng không nghĩ ta lại nuôi ra một bạch nhãn lang, một lòng hướng về Ôn Đình Trạm, giờ phút này Ôn Đình Trạm đã cáo ốm chạy tới Nhật Nguyệt sơn, theo hồi báo của người lão phu phái đi theo dõi Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm sợ là đã mời tới người có thể tương trợ. Lão phu nhớ mang máng phu nhân Ôn Đình Trạm cùng Duyên Sinh quan có mối quan hệ sâu xa, Nhật Nguyệt Sơn này có thể Duyên Sinh quan không coi vào mắt...”
Nghe xong lời nói của Hoàng Kiên, Mặc Khinh Vũ sắc mặt bất ngờ biến: “Được việc thì không, bại sự thì có thừa!”
Ném xuống một câu nói này, Mặc Khinh Vũ cũng không có thời gian rảnh tính sổ cùng Hoàng Kiên, nàng một cái lắc mình biến mất ở Hoàng gia.
Xác định nàng đi khuất, Hoàng Kiên mới cúi người, tự mình nâng đỡ lão quản gia đứng lên: “Ủy khuất cho ngươi rồi.”
“Lão gia không cần khách khí.” Lão quản gia cùng chủ tử hợp xướng hát đôi đã không phải lần đầu tiên, tất nhiên hắn sẽ không cho rằng việc này ủy khuất tới bản thân, đứng lên cung kính hỏi, “thuộc hạ không rõ, lão gia đã cho Minh Duệ hầu nhân tình, này là vì sao...”
“Đây là vạn vô nhất thất.” Hoàng Kiên chắp tay sau lưng, nhìn tháng bầu trời tháng mười hai âm u, hôm nay cũng không có tuyết rơi, gió lạnh thổi qua cành cây khô khốc trụi lủi, nhánh cây không chịu nổi gánh nặng mà một trận run run, “Chúng ta cùng Ôn Đình Trạm nếu như là không chết không ngừng, người này ánh mắt sâu xa, tâm tư giả dối, khó lòng phòng bị, nếu có thể đem trừ bỏ, tất nhiên đó là chuyện tốt. Có mật báo phía trước, cô nương kia vì thâm cừu đại hận đuổi theo thì cũng không có quan hệ gì với ta, không chừng sẽ nghĩ chính nàng theo dõi nhất cử nhất động của Ôn Đình Trạm. Ta đối với người có lực lượng quỷ thần này hoàn toàn không biết chút thông tin gì hết, cô nương này cùng phu nhân Ôn Đình Trạm ai mạnh ai yếu, khó có thể đánh giá. Nếu như Dạ Dao Quang cuối cùng vẫn bị đánh bại, chúng ta tiết lộ kế hoạch của cô nương này, chỉ sợ cũng vướng vào chuyện không tốt, người này cũng không phải hiền lành, tâm từ bi hỉ xả. Nếu như không muốn đối mặt với việc bị cô ta ngày sau tính sổ, không bằng sớm một bước qua đường lớn, cô ta cùng phu nhân Ôn Đình Trạm tất phải có người chết. Hiện bây giờ, bất luận ai chết ai sống, họa cũng sẽ không rơi đến chúng ta...”
Dạ Dao Quang thắng, Ôn Đình Trạm sẽ cảm kích hắn kịp thời truyền tin; Dạ Dao Quang thua, cô nương sẽ báo được đại cừu, cũng là nhận được tin tức từ hắn kịp thời đuổi tới, tự tay báo thù, về việc sơ sẩy để lộ bí mật tự nhiên sẽ không so đo. Cô nương này rất rõ ràng kiêng kị phu thê Ôn Đình Trạm quá nặng, chỉ sợ cô ta hiểu rõ lúc này đây là cơ hội duy nhất đắc thủ cho nên muốn toàn lực nhất kích, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người Dạ Dao Quang.
Bị người hạ sát thủ, những người bên cạnh Dạ Dao Quang cũng sẽ không bỏ qua nàng, trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, hắn tự nhiên hi vọng Mặc Khinh Vũ có thể thắng Dạ
Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, mặc dù Dạ Dao Quang ở Nhật Nguyệt sơn có gặp chuyện không hay, Ôn Đình Trạm muốn nổi điên, cũng không có lý do gì tìm tới hắn.
Nghĩ đến người phía dưới truyền đến tin tức Ôn Đình Trạm để lại sư gia canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, là đề phòng hắn dùng kế điệu hổ ly sơn, thừa dịp Ôn Đình Trạm chân trước đi, sau lưng làm nhiễu loạn Tây Ninh phủ, Hoàng Kiên liền không khỏi cười nhạo, lắc lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Thế gian này người có trí tuệ như Ôn Doãn Hòa rất ít, rất ít a!”
Hắn có thể cứ coi như Ôn Đình Trạm đa mưu túc trí, nhưng sự việc cũng không dễ dàng xử lý như thế, đã ra chiêu rồi không được để xuất hiện tiểu tiết phá hư, khẽ nhếch miệng cười, Hoàng Kiên phân phó: “Đi giúp vị tiểu sư gia trẻ tuổi kia, chuyện của Cách Lai ta đã thừa nhận trong thư, nhân tình này bất luận Ôn Đình Trạm có trở về được hay không đều phải làm trọn, kịch hát cũng phải hát nguyên bài.”
Hắn chẳng những sẽ không thừa dịp Ôn Đình Trạm không ở trong phủ nha mà chạy tới ngáng chân, ngược lại còn cho Ôn Đình Trạm thêm một trái ngon ngọt, một khi phu thê Ôn Đình Trạm bình an trở về sẽ nhìn đến hắn bởi vì mang tới việc mạo hiểm cho phu thê hai người nhưng đã cực lực bù lại...
Hoàng Kiên âm mưu thâm sâu, Diệp Phụ Duyên chưa đủ nhìn thấu. Cứ việc nhìn người thông minh như Mặc Khinh Vũ vừa bị đùa bỡn xoay quanh, căn bản còn không biết chính mình đã trở thành lưỡi dao trong tay Hoàng Kiên tuy nhiên tâm tư của nàng hoàn toàn bị Ôn Đình Trạm đoán vừa vặn.
Cơ hội chỉ có một lần, một khi Dạ Dao Quang thuận lợi sinh hài tử, tránh thoát nguy hiểm lúc này đây tất nhiên sẽ quay đầu lại tiêu diệt nàng giống như tiêu diệt Mặc tộc, liền tính nàng may mắn chạy trốn, ngày sau lại tiếp tục tính kế Dạ Dao Quang cũng không phải chuyện dễ. Trong lòng nàng thầm hận Hoàng Kiên nhưng hiện tại không có thời gian so đo, nàng muốn Dạ Dao Quang phải chết! Cho dù trả giá là đồng quy vu tận cũng sẽ không tiếc!
“Ả ta tu luyện tà thuật gì không biết, vì sao có thể có nhiều tà linh như vậy!” Kim Tử mơ hồ đám tà linh này đúc thành thiên la địa võng không khỏi hết hồn.
“Dạ Dao Quang, ngươi còn nhận ra ta?” Giọng nói Mặc Khinh Vũ lạnh lùng vang lên.
Bụng Dạ Dao Quang từng đợt co thắt, dùng viên dược Ôn Đình Trạm đưa cho nàng tuy đau đớn đã giảm bớt nhưng vẫn còn rất đau, từ trong lòng Ôn Đình Trạm nàng nâng lên mí mắt, vừa vặn nhìn lên Mặc Khinh Vũ dưới lớp áo choàng đen, một khuôn mặt đã bị phá huỷ hơn phân nửa nhưng Dạ Dao Quang vừa liếc vẫn có thể nhận ra.
Nhất thời hiểu rõ trận ám toán này đến từ người nào, không khỏi nhẹ nhàng nhếch môi: “Cá lọt lưới.”
“Hối hận sao? Hối hận vì đã không đuổi tận giết tuyệt?” Ánh mắt Mặc Khinh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nén nhịn đau nhắm mắt lại: “Người đáng chết, sớm hay muộn cũng sẽ chết.”
“Hàm hồ...” Mặc Khinh Vũ lạnh lùng càn rỡ cười, sau khi cười xong, tay nàng bỗng nhiên dang rộng, một luồng lực lượng tản ra, những ảnh mơ như linh hồn tản ra, “Hôm nay, nhìn xem ai là người đáng chết!”
Nguyên bản là những tà linh bốn phía trôi nổi xung quanh Mặc Khinh Vũ, hai tay Mặc Mặc Khinh Vũ lại bấm thủ quyết kỳ quái giống như phù thủy thời xưa, phảng phất giơ hai tay giống như hướng trời cao cầu nguyện, lúc này toàn bộ tà linh đâm thẳng vào thân thể nàng, dung nhan bắt đầu vặn vẹo quỷ dị.
“Không tốt, cô ta là lấy thân chịu tà linh, luyện tà linh thể!” Đồng tử Mạch Khâm co rụt lại.
Tà linh là so với quỷ thì chỉ là tồn tại cấp thấp, nhưng khi vô số tà linh ngưng tụ thành tà linh thể, đây lại chính là so với Quỷ vương còn khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần!