Quanh quẩn một vòng tròn này thoáng cái đã qua ba ngày, Nhật Nguyệt sơn là lãnh địa của tâm ma, nhưng Dạ Dao Quang là sử dụng Âm dương nhị khí, tâm ma sau khi thối thể thì không còn cảm quan sâu sắc như lúc vô hình vô thể nữa, bới lúc này nó có thính giác cùng khứu giác chứ không đơn thuần chỉ dựa vào cảm giác như trước.
Hơn nữa mỗi khi phát hiện được vết tích của Dạ Dao Quang thì lại bị nàng né sang chỗ khác.
Quẩn quanh một hồi lâu, sự tự phụ của tâm ma triệt tiêu hoàn toàn.
Tâm ma không thể không thừa nhận căn bản nếu chỉ dựa vào bản lãnh của nó, bắt được Dạ Dao Quang là việc vô cùng khó khăn.
Nếu quang minh chính đại không được, vậy chỉ có thể áp dụng thủ đoạn.
Tâm ma nhất thời liền quay người đi bắt đám người Mạch Khâm, ý đồ lấy bọn họ uy hiếp Dạ Dao Quang.
Nhưng sau khi nó quay trở lại liền phát hiện Mạch Khâm cùng Trường Diên bao gồm cả gã phàm nhân Cỗ Cứu đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ngay lúc này, Dạ Dao Quang thấy nó chuyển hướng cũng nhân cơ hội tìm nơi chạy trốn.
Dạ Dao Quang sau mấy ngày chạy liên tục cuối cùng cũng có thể thở dốc một chút.
Nàng soém vào hôm trước tìm được một huyệt động quanh quẩn linh khí có thể làm nơi ẩn nấp, nơi này có thể che giấu hơi thở của nàng.
Nói thật ra khí Ngũ hành của Dạ Dao Quang đã tiêu hao không ít.
Nếu không phải vì vòng xuyến trên tay có thể chứa đựng lượng lớn khí Ngũ hành thì nàng đã sớm rơi vào tay tâm ma.
Từ trong giới tử lấy ra một chút đồ có thể ăn được đưa cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cùng nàng chạy liên tiếp ba ngày, chẳng những lo lắng cho nàng, cái gì cũng không ăn, Dạ Dao Quang thật sự đau lòng, sợ hãi Ôn Đình Trạm thân thể suy nhược liền lôi một đống đồ ra.
Nhìn phía trước chất đầy đồ ăn, Ôn Đình Trạm dở kjocs dở cười: "Được rồi Dao Dao, ta sao ăn được nhiều như vậy?".
"Chàng đã ba ngày chưa ăn gì rồi."
"Càng là như vậy, ta không thể ăn vào quá độ." Ôn Đình Trạm khẽ cười với Dạ Dao Quang, "Ta có dùng một ít đan dược, thân thể cũng không bị thương, đừng quá lo lắng."
Nói xong, Ôn Đình Trạm chậm rãi uống chút nước, ăn vài miếng quả dại, thêm chút lương khô.
Nhưng Kim Tử như bị bỏ đói nhiều ngày.
Lương khô hay cái gì có thể bỏ vào mồm đều vơ hết.
Dạ Dao Quang xách nó ném sang một bên, chính mình cũng ngồi xuống ăn vài thứ với Ôn Đình Trạm, sau đó nhíu ày nói: "Không biết vì sao, sư huynh cùng Mạch đại ca đều có thể phá trận ra ngoài, còn muộ thì không tìm được pháp môn."
Kỳ thực Trường Diên cùng Mạch Khâm mới đột phá ra khỏi Nhật Nguyệt sơn không bao lâu, vẫn là do Dạ Dao Quang tận lực che giấu, cố ý bại lộ hơi thở của nàng, chính vì điều này mà suýt nữa bị tâm ma bắt được, lúc này mới có thể tạo cơ hội cho bọn họ thoát ra.
Nguyên vốn tưởng nếu đám người Trường Diên có thể đột phá thì nàng cũng thế, tuy nhiên lại phát hiện riêng mình nàng không thể.
"Dao Dao đừng lo lắng, Mạch đại ca bọn họ đã thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ lập tức thông báo sư thúc tới cứu chúng ta.
Ôn Đình Trạm trấn an nói.
Dạ Dao Quang gật đầu, điểm này nàng cũng không chút nghi ngờ, nhưng hy vọng cực nhỏ nhoi đều phải dựa trên người khác.
Đây là lần hiếm hoi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không thể tự giải quyết.
Trường Diên cùng Mạch Khâm thoát ly Nhật Nguyệt sơn, Trường Diên lập tức truyền tin đến Duyên Sinh quan.
Bình thường nếu sư phụ nhận được tin tức, cho dù đang bế quan cũng sẽ chớp mắt xuất ra nguyên thần đến tương trợ.
Nhưng lần này Trường Diên cùng Mạch Khâm đơin nửa canh giờ cũng không thấy có động tĩnh.
Mạch Khâm cùng Trường Diên đều cảm thấy tình thế không đúng, hai người trực tiếp chạy tới Duyên Sinh Quan.
Bởi vì khoảng cách cũng tương đối gần, bọn họ dùng chưa tới thời gian một chén trà đã về tới nơi.
Tới khi hai người trở lại Duyên Sinh Quan liền nhìn thấy trên sân tập võ tại cửa chính, Thiên Cơ chân quân cùng Nguyên Ân đại sư và Ích Tây trưởng lão đang đứng.
Từ hướng hai người nhìn qua có thể thấy được, Thiên Cơ tựa hồ vừa muốn rời khỏi mà Nguyên Ân cùng Ích Tây trưởng lão đứng chặn ở cửa chính cản lại.
Mạch Khâm cùng Trường Diên thế mới biết, vì sao Thiên Cơ chậm chạp mãi không tới, hóa ra là có hai đạo cao tăng nhất thời ra tay.
Phải biết rằng địa vị của Nguyên Ân trong giới Phật tu cùng tu vi của Ích Tây trưởng lão, hai người liên thủ tuyệt