Lời nói của Nguyên Ân lại làm Ôn Đình Trạm lần nữa do dự, hắn cảm thấy hắn đã không thể làm chủ, lựa chọn như thế nào đều ở Dạ Dao Quang, vì thế hắn giống Nguyên Ân cùng Ích Tây hành lễ: “Việc này, ta về cùng nội tử thương nghị.”
Nguyên Ân cùng Ích Tây cũng không ngăn trở, Ôn Đình Trạm sau khi trở về, Dạ Dao Quang vẫn mệt mỏi ngủ say, ngược lại con trai của bọn họ đã tỉnh đi lại, mở to đôi mắt tối đen, đang ra sức giãy dụa thoát khỏi miếng tã quấn tay nhỏ, tựa hồ muốn cắn ngón tay mình, nhưng như thế nào cũng không đạt được mục đích.
Nhưng dù vậy, cậu cũng không bởi vì mút không tới ngón tay mà khóc nháo.
Nhìn nhi tử, lòng Ôn Đình Trạm chớp mắt liền dịu lại, hắn nhẹ nhàng ngồi một bên, vươn ngón tay ra, dùng bụng ngón tay vuốt phẳng khuôn mặt cậu, có lẽ là bởi vì sắp mất đi rồi, trong lòng Ôn Đình Trạm cũng đè nén nỗi đau đớn không kém Dạ Dao Quang là bao.
Rõ ràng còn nhỏ như vậy, vì sao lại cứ cho rằng nó đã trưởng thành?
“Con lại hiểu chuyện như vậy, nhưng cha thật hy vọng con không có phần nhu thuận này.” Ôn Đình Trạm than khẽ.
Hiểu chuyện có nghĩa sớm có trí tuệ, sớm có trí tuệ có nghĩa có tuệ căn, tuệ căn của cậu đến từ chính Phật tử chuyển thế.
Cho dù có tuệ căn, nhưng tiểu gia hỏa vẫn là một hài tử bình thường, hắn nghe không hiểu lời nói của phụ thân, vẫn như cũ không hiểu sầu là gì y y a a kêu.
Cánh tay nhỏ động đậy phảng phất như muốn gọi phụ thân, nhường phụ thân đến chơi nhạc cùng cậu.
Ôn Đình Trạm đem tiểu gia hỏa ôm lại, hắn muốn đưa cậu ôm ra ngoài đi dạo, nhưng vừa nghĩ tới Dạ Dao Quang không biết khi nào sẽ tỉnh lại, một khi Dạ Dao Quang tỉnh lại không nhìn thấy hài tử, chỉ sợ dây thần kinh đang kéo căng kia thực sự sẽ đứt đoạn, triệt để hỏng mất.
Chỉ nghĩ tới trường hợp đó mà Ôn Đình Trạm đã cảm thấy đau lòng tới ngạt thở, cho nên chỉ có thể ôm tiểu gia hỏa đi lại trong phòng, cùng cậu chơi giết thời gian.
Thời điểm màn đêm buông xuống, Dạ Dao Quang ẩn ẩn chuyển tỉnh, nàng ngồi dậy nhìn dưới ánh nến lay động, Ôn Đình Trạm ôm tiểu nhi tử cười vui vẻ, đứa nhỏ đang ở cùng hắn nhìn đèn lồng thích chí.
Ôn Đình Trạm hiển nhiên đem những lời nàng nói khi đang mang thai ghi tạc trong lòng, sợ ánh đèn làm hài tử chói mắt, bởi vậy dùng thân thể che bớt ánh sáng, đem hài tử bao phủ vào bên trong bóng của hắn.
Dạ Dao Quang nhìn cảnh này ánh mắt hơi cay, nàng luôn biết Ôn Đình Trạm sẽ là phụ thân tốt nhất trên thế gian này, hình ảnh ấm áp như vậy thời điểm nàng mang thai đã mặc sức tưởng tượng vô số lần, nguyên tưởng rằng cuối cùng có thể thực hiện, nhưng lại không nghĩ tới cục diện phải nghênh đón thành ra như vậy.
Lẽ là lão thiên gia cảm thấy nàng được thật sự quá nhiều rồi cho nên để nàng mất đi cả hai đứa con trai.
Khai Dương trở thành hài tử của Minh Quang, cốt nhục thân sinh không thể không quy theo Phật môn.
Ôn Đình Trạm rất nhanh cảm giác được Dạ Dao Quang tỉnh lại, vì thế ôm hài tử đi đến bên cạnh nàng, nhìn nàng cực lực che giấu đáy mắt ưu thương, Ôn Đình Trạm cũng không nỡ chọc phá mà cười nói: “Vợ chồng Vĩnh Phúc hầu chiều nay sẽ tới Duyên Sinh quan.”
Hàng năm vào ngày mừng năm mới, là thời điểm Trọng Nghiêu Phàm cùng Bách Lý Khởi Mộng đến thăm hài tử.
Mắt thấy còn có hai ngày nữa là tân niên, Trọng Nghiêu Phàm cùng Bách Lý Khởi Mộng cũng nên đến rồi.
“Thật không? Muội cùng Khởi Mộng cũng đã nửa năm không gặp.”
Trước khi đến Tây Ninh, nàng cùng Ôn Đình Trạm đi Vũ Xương phủ truy tra án thuế ngân, sau này vụ án kết thúc bọn họ trở lại Đế Đô không có mấy ngày liền thẳng đến Tây Ninh nhậm chức, trước sau đều chưa kịp gặp Bách Lý Khởi Mộng nói lời từ biệt, tính ra bọn họ thật sự tới nửa năm không thấy mặt nhau.
Hơn nữa, hai người họ hiện tại hơi có chút đồng bệnh tương liên, Dạ Dao Quang ngược lại là có chút khẩn trương muốn sớm gặp Bách Lý Khởi Mộng.
Dạ Dao Quang cũng không biết, Bách Lý Khởi Mộng cùng Trọng Nghiêu Phàm năm trước đều là sau năm mới sẽ đến gặp Trọng Hàn Kỳ, năm nay sở dĩ nhanh như vậy, chính