Cổ Cứu cùng Kim Tử ước chừng qua giờ Dậu trở về, nguyên nhân thế nhưng chính là con khỉ chết tiệt này trên đường đi vô tình phát hiện một nhà đặc biệt có món canh chua cá rất ngon, nhất định bắt ăn đủ rồi mới cho trở về.
Lập tức đã chọc tới lửa giận của Dạ Dao Quang, vì thế nàng tàn bạo trừng phạt nó ba ngày không được ăn cơm.
“Sư phụ, người như vậy là ngược đãi trẻ nhỏ, người không thấy xấu hổ với lương tâm sao?” Theo Dạ Dao Quang một thời gian, ngũ khí của Kim Tử càng ngày càng bị Dạ Dao Quang ảnh hưởng, ngay cả cách dùng từ cũng giống nàng.
“Ai nha, lá gan ngươi hôm nay cũng lớn nhỉ, còn dám tranh luận!” Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười xách Kim Tử lên đi tới phòng chính mình, mở rộng cửa phòng, nhẹ buông tay để Kim Tử rơi xuống, một chân đá vào mông nó, đem nó đá bay ra, “Nếu ngươi không phục, vậy tới Ba Trủng Sơn đem Càn Dương tìm trở về cho ta.”
Nhìn Kim Tử biến thành một đạo lưu quang biến mất dưới ánh trăng, Dạ Dao Quang mới vừa rồi sắc mặt giận dữ nháy mắt liền trầm xuống, mang chút muộn phiền nhìn về hướng Kim Tử biến mất.
Ôn Đình Trạm từ trong phòng đi ra nhìn thấy nàng như thế, tiến lên từ phía sau vòng lấy vòng eo nàng: “Lo lắng cho Tiểu Dương?”
“Phải.” Dạ Dao Quang gật đầu, dựa vào vai Ôn Đình Trạm, “Tiểu Dương đi Ba Trủng Sơn đã mấy tháng, theo lý mà nói Ba Trủng Sơn không thể có nguy hiểm mà hắn không thể ứng phó.
Phù triện muội vẽ cho hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn nếu không gặp khó khăn hoặc không rơi vào khốn cảnh, như thế nào đến bây giờ còn chưa trở về?”
“Đừng nghĩ nhiều, hắn là người thiên vận, nàng cũng nói cho dù có nguy hiểm nhiều nhất cũng chỉ đả thương gân cốt hắn, không thể chết được.” Ôn Đình Trạm dùng chính câu Dạ Dao Quang nói tới trấn an nàng.
Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn hắn: “Dù là như thế, nhưng rốt cuộc cũng không khác gì hài tử của mình, không thể không lo lắng, có thật sự thương gân động cốt, kia cũng là rất đau.”
Đồ đệ tương đương với nhi nữ, Dạ Dao Quang cũng vẫn luôn coi Càn Dương như hài tử mà chăm dưỡng.
“Con cháu đều có phúc của con cháu.” Ôn Đình Trạm thay đổi câu từ, không cho Dạ Dao Quang cơ hội tiếp tục đa sầu đa cảm, một tay đem nàng bế ngang lên.
Mặc kệ sự kinh hô của Dạ Dang Quang, trực tiếp ôm nàng hướng về phòng, đem nàng đặt lên giường, hạ xuống nụ hôn trên mắt nàng, “Vi phi hôm nay làm lụng vất vả ngày, phu nhân hiện tại cần phải bồi vi phu nghỉ một đêm.”
Nói xong, liền xoay người nằm ở bên cạnh Dạ Dao Quang, duỗi tay cường thế bá đạo ôm lấy vòng eo nàng.
Dạ Dao Quang không mở mắt, thuận theo ý Dạ Dao Quang hướng trong ngực hắn mà ngủ.
Ngày hôm sau, Khắc Tùng theo dự kiến tìm đến, thời gian tới còn tương đối sớm, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa mới ăn trưa thì Khắc Tùng đã tới.
Hai ngày sau lễ Nguyên Tiêu này đều là hai ngày Ôn Đình Trạm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hôm nay mới ngày mười bốn tháng giêng, ngày sau Ôn Đình Trạm mới cần thượng nha, nên tất nhiên hắn tự mình chiêu đãi.
“Khắc Tùng Đài Cát, không biết ngày tìm bản hầu có chuyện gì, ở đây có thể yên tâm nói ra.” Ôn Đình Trạm cũng không tính toán vòng vo, hơn nữa thê tử hắn ở bên cạnh đã sốt ruột không chờ nổi, tiếp tục cùng Khắc Tùng hàn huyên, chỉ sợ eo hắn bị phu nhân lén lút véo đứt cả thịt.
Khắc Tùng không nghĩ tới Ôn Đình Trạm sẽ hỏi thẳng trước mặt Dạ Dao Quang, giật mình một lúc mới nghĩ đến sự coi trọng giữa hai người, cho nên cũng liền thoải mái cười: “Hầu gia tài trí hơn người, Khắc Tùng về điểm này quả nhiên múa rìu qua mắt thợ, không thể gạt được Hầu gia.”
“Ít nhất trước mắt, ta chưa thấy có ai dùng kỹ xảo mà có thể tránh được đôi mắt A Trạm nhà ta.” Dạ Dao Quang bắt lấy một miếng điểm tâm ném vào trong miệng, cảm thấy có chung vinh dự khi ngồi cạnh Ôn Đình Trạm
Ôn Đình Trạm thích bộ dáng nhìn tới mê muội của Dạ Dao Quang như vậy, loại cảm giác này so với đứng giữa vạn người, được tứ phương cúi lạy làm hắn còn vui vẻ hơn.
Cho nên, liền trực tiếp làm trò trước mặt Khắc Tùng, thâm tình đáp lại Dạ Dao Quang.
Khắc Tùng cả kinh suýt rớt cằm, ai cũng biết ở trên thảo nguyên bọn họ nhi nữ vô cùng bạo gan cùng nhiệt tình, không chút