Quái Phi Thiên Hạ

Lại Thu Một Đồ Dệ


trước sau



Tiêu Linh Nhi trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang tuy đang trong thời khắc quan trọng nhưng vẫn ung dung, tràn đầy vui vẻ vì ác ý.

Nhìn Tiểu Tiểu đang nằm kia được Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành thúc giục, dường như có một tia hơi thở mát lạnh thẩm thấu du tẩu trong cơ thể, từng cỗ độc dần phiêu tán ra ngoài, mà Tiêu Linh Nhi căn bản không thế ngồi im được.

Tinh hoa u nguyệt tinh thuần ngàn năm có một, nàng nguyên bản đã phong bế lục thức, nhưng vì có thể hấp thu tốt nhất mà không thể không mở lại.
Lập tức một ngụm khí xú xông vào miệng mũi, dạ dày Tiêu Linh Nhi nháy mắt quay cuồng.
“Ha ha ha ha…..” Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng Tiêu Linh Nhi nghẹn đến nôn khan không khỏi bật cười.

Tuy rằng nàng cường cực càn rỡ, nhưng nàng đã phong bế khứu giác, căn bản không ngửi thấy mùi hôi.


Tất nhiên năm đó nàng cũng tự bài độc tiết trong cơ thể chính mình, còn có Ôn Đình Trạm bên cạnh, nàng cũng hiểu mùi vị đó thú vị thế nào.
Đây là khảo nghiệm, đây là khảo nghiệm.

Tiêu Linh Nhi không ngừng tự thôi miên chính mình.

Người tu luyện từng thời khắc đều đối mặt với đủ loại khảo nghiệm, chỉ là một chút xú uế nàng chịu không được thì sao thành đại sự?
Tự mình làm công tác tư tưởng tâm lý cho mình xong, Tiêu Linh Nhi nháy mắt vận khí, nhưng mùi kia liên tục dũng mãnh tiến vào thân thể nàng, Tiêu Linh khi cảm thấy đầu mình như phình to ra, sắc mặt đã nhiễm xanh, chỉ kém chút muốn phun ra hết, cũng may nàng bảo vệ cho tâm trí, một khi không cẩn thận có thể làm bị thương gân mạch.
Dạ Dao Quang nhìn sắc mặt Tiêu Linh Nhi không đúng, đang muốn ra tay giúp đỡ, nhưng nàng vừa mới vận khí, Tiêu Linh Nhi liền chính mình áp chế được, vì thế nàng thu tay lại quan sát Tiêu Linh Nhi.

Tu luyện là một con đường dài, hơn nữa còn phải tự mình bước đi mới có thể đủ không sợ bất kỳ nguy hiểm gì, cũng có thể vượt qua những nguy hiểm lớn hơn trên con đường về sau.
Nhìn từng đợt khí mát lạnh từ thân thể Tiểu Tiểu thoát ra, dũng mãnh tiến vào thân thể Tiêu Linh Nhi, từng chút từng chút giống như tấm lụa mỏng khoác trên người, chậm rãi dán vào thân thể nàng rồi thẩm thấu đi vào.
Chờ đến khi tinh hoa u nguyệt trong thân thể Tiểu Tiểu bị hấp thu sạch sẽ, Dạ Dao Quang liền dùng khí ngũ hành nâng Tiểu Tiểu đi ra ngoài, đưa đến phòng Ấu Ly đã phân phó người chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, đem nàng giao cho nha hoàn.
“Chuẩn bị cho nàng bộ xiêm y nhỏ hơn.” Dạ Dao Quang phân phó Ấu Ly.

Độc tố trong cơ thể Tiểu Tiểu được bài trừ, thể trọng cơ thể giảm được ít nhất mười cân.
“Vâng.” Ấu Ly tự mình tiến lên, nhìn dáng người hiện tại của Tiểu Tiểu, nàng có tay nghề làm xiêm y tương đối tốt, cơ bản nhìn đại khái liền biết được cần làm xiêm y kích cỡ như thế nào.
Dạ Dao Quang sau khi an bài xong phần việc của Tiểu Tiểu mới bước ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Tiêu Linh Nhi chạy như bay tới phía phòng xí.

Bởi vì mỗi khu sân viện đều có một nhà xí, vì thế cách đó không xạ, Dạ Dao Quang có thể nghe được tiếng Tiêu Linh Nhi nôn mửa, lại cười bất lương.
“Sư phụ, Tiêu chưởng môn là ăn phải cái gì hư bụng, hay là…..” Dạ Dao Quang ngăn cách hơi thở trong phòng cho nên Càn Dương ở bên ngoài cho tới bây giờ cũng không ngửi được mùi gì, vì thế rất buồn bực với phản ứng của Tiêu Linh Nhi.
Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía Càn Dương kéo khóe môi, duỗi tay chỉ vào bên trong phòng: “Đi quét tước dọn dẹp sạch sẽ, vào trong rồi ngươi liền biết Tiêu chưởng môn rốt cuộc là bị làm sao.”

“Sao?” Càn Dương cũng không bài xích việc Dạ Dao Quang sai hắn đi dọn dẹp, thời điểm ở học viện, hắn cũng có thói quen từ phòng ốc tới xiêm y đều do chính mình dọn dẹp, giặt giũ.

Cũng không thắc mắc vì sao sư phụ chỉ định mình mà không phải hạ nhân, Càn Dương liền ngoan ngoãn đi vào trong phòng.

Vừa tiến vào trong, hít vào hơi đầu tiên, hắn liền không nhịn được mà nôn khan.
Dạ Dao Quang nghe được tiếng Càn Dương nôn mửa kịch liệt, tâm tình tức khắc tốt lên, chắp tay sau lưng rời khỏi.
Rất nhanh Tiểu Tiểu đã được tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ

xiêm y hoàn toàn mới đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang đánh giá cô nương ban lúc đầu da thịt trắng nõn, hiện giờ gầy đi không ít.

Tiểu cô nương da thịt cũng trở nên mịn màng, nhìn càng thêm đẹp, vẫn là sự mượt mà cũ nhưng làm người nhìn cảm thấy thoải mái: “Ngươi cần trở về nhà?”
Đôi mắt thủy linh của Tiểu Tiểu lập tức xẹt qua một tia kinh sợ, đầu lắc như trống bỏi.
“Phúc nguyên của ngươi như vậy, nếu cứ lãng phí thật sự rất đáng tiếc.

Nếu ngươi không muốn trở về nha, ta đây nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?” Thời điểm Dạ Dao Quang giúp Tiểu Tiểu hấp thu tinh phách nàng liền có chủ ý này.
Thế gian này có thể có kỳ ngộ như vậy là ngàn vạn phần có một, hơn nữa Dạ Dao Quang khi đánh tan tinh phách đã dùng Thái Ất thần châm mở ra linh căn ngũ hành của Tiểu Tiểu, hai người có thể cùng tu luyện ngũ hành.

Thế gian này người có linh căn ngũ hành cực hiếm, tuy rằng nếu để Tiểu Tiểu trở về thì cũng chỉ là nông gia sơn dã, rất ít người để ý tới nhưng phàm việc gì cũng nên phòng vạn nhất, nếu vì chuyên này mà nàng mất mạng, hoặc bởi vậy mà nàng bị người khác lợi dụng rơi vào tà đạo, đó chính là khiếm khuyết của Dạ Dao Quang.

Tuy rằng Tiểu Tiểu không thông minh, có lẽ cả đời này nàng không có duyên thu đồ đệ thông minh, huống hồ nàng cũng không phải người tuyệt đỉnh thông tuệ, người tu luyện không cần trí tuệ cao thâm, chỉ cần có tâm hướng thiện liền có thể thành.
Tiểu Tiểu trợ lớn đôi mắt tròn xoe lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang, dường như cả bầu trời sao sáng ngời cũng ảm đạm thất sắc.

“Ngươi ngây ngốc làm gì thế, mau dập đầu với sư phụ đi a!” Càn Dương cũng muốn sư phu thu Tiểu Tiểu, vẫn luôn buồn rầu không biết mở miệng thế nào, lại không nghĩ tới sư phụ chủ động ní ra, lập tức thúc giục Tiểu Tiểu.
“Sự phụ!” Tiểu Tiểu vội vàng quỳ xuống, giọng nói nàng còn nặng tiếng địa phương, sau đó vững chắc dập đầu lạy Dạ Dao Quang ba cái.
Dạ Dao Quang đỡ nàng dậy rồi nói: “Sư môn có quy củ của sư môn, ta xem ngày lành làm lễ bái sư.”
“Vậy… Có phải từ nay về sau con có thể lưu lại bên cạnh sư phụ…..” Tiểu Tiểu thấp thỏm cùng chờ mong hỏi.
“Về sau ngươi là đệ tử của ta, tất nhiên phải đi theo ta.” Dạ Dao Quang ôn hòa nói với nàng.
Tiểu Tiểu kích động không biết nói gì, phảng phất trong nháy mắt mất đi thanh âm, tay nàng không biết nên làm gì.
Dạ Dao Quang lắc đầu cười.
Tiêu Linh Nhi cũng mở miệng hỏi: “Ta có thể lưu lại xem lễ, làm khách không?”
“Cầu mà không được, ngươi là bạn cũ của ta, ngươi dù sao cũng là bậc trưởng bối….” Dạ Dao Quang nói đến điểm quan trọng.
Trưởng bối tất nhiên phải có quà lễ tặng cho vãn bối.
Tiêu Linh Nhi trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang: “Phu quân của ngươi tại thế tục quyền khuynh một phương, sau lưng ngươi lại có Thiên Cơ chân quân đệ nhất giới tu luyện, ngươi muốn bảo bối gì chẳng có?”
“Đây là tâm ý.” Dạ Dao Quang cũng sẽ không buông tha một cơ hội tốt.
“Đừng cùng ta chơi trò thế tục kia, mau đem chưởng linh cho ta, ta hiện tại liền đi luôn.” Tiêu Linh Nhi nói xong liền vươn tay.
Dạ Dao Quang lại cảm thấy thực sảng khoái, lấy ra linh chuông đưa cho Tiêu Linh Nhi, bất quá nàng cũng thuận tiện đem sự tình Hùng Thành nói cho Tiêu Linh Nhi, cuối cùng một bộ dáng xem ngươi tính thế nào.
“Ngươi đây là muốn trói chân ta?”
“Đây là tặng cho ngươi công đức.” Dạ Dao Quang vênh mặt tư thế ngươi không cần cảm kích ta..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện