Tiêu Linh Nhi trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang tuy đang trong thời khắc quan trọng nhưng vẫn ung dung, tràn đầy vui vẻ vì ác ý.
Nhìn Tiểu Tiểu đang nằm kia được Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành thúc giục, dường như có một tia hơi thở mát lạnh thẩm thấu du tẩu trong cơ thể, từng cỗ độc dần phiêu tán ra ngoài, mà Tiêu Linh Nhi căn bản không thế ngồi im được.
Tinh hoa u nguyệt tinh thuần ngàn năm có một, nàng nguyên bản đã phong bế lục thức, nhưng vì có thể hấp thu tốt nhất mà không thể không mở lại.
Lập tức một ngụm khí xú xông vào miệng mũi, dạ dày Tiêu Linh Nhi nháy mắt quay cuồng.
“Ha ha ha ha…..” Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng Tiêu Linh Nhi nghẹn đến nôn khan không khỏi bật cười.
Tuy rằng nàng cường cực càn rỡ, nhưng nàng đã phong bế khứu giác, căn bản không ngửi thấy mùi hôi.
Tất nhiên năm đó nàng cũng tự bài độc tiết trong cơ thể chính mình, còn có Ôn Đình Trạm bên cạnh, nàng cũng hiểu mùi vị đó thú vị thế nào.
Đây là khảo nghiệm, đây là khảo nghiệm.
Tiêu Linh Nhi không ngừng tự thôi miên chính mình.
Người tu luyện từng thời khắc đều đối mặt với đủ loại khảo nghiệm, chỉ là một chút xú uế nàng chịu không được thì sao thành đại sự?
Tự mình làm công tác tư tưởng tâm lý cho mình xong, Tiêu Linh Nhi nháy mắt vận khí, nhưng mùi kia liên tục dũng mãnh tiến vào thân thể nàng, Tiêu Linh khi cảm thấy đầu mình như phình to ra, sắc mặt đã nhiễm xanh, chỉ kém chút muốn phun ra hết, cũng may nàng bảo vệ cho tâm trí, một khi không cẩn thận có thể làm bị thương gân mạch.
Dạ Dao Quang nhìn sắc mặt Tiêu Linh Nhi không đúng, đang muốn ra tay giúp đỡ, nhưng nàng vừa mới vận khí, Tiêu Linh Nhi liền chính mình áp chế được, vì thế nàng thu tay lại quan sát Tiêu Linh Nhi.
Tu luyện là một con đường dài, hơn nữa còn phải tự mình bước đi mới có thể đủ không sợ bất kỳ nguy hiểm gì, cũng có thể vượt qua những nguy hiểm lớn hơn trên con đường về sau.
Nhìn từng đợt khí mát lạnh từ thân thể Tiểu Tiểu thoát ra, dũng mãnh tiến vào thân thể Tiêu Linh Nhi, từng chút từng chút giống như tấm lụa mỏng khoác trên người, chậm rãi dán vào thân thể nàng rồi thẩm thấu đi vào.
Chờ đến khi tinh hoa u nguyệt trong thân thể Tiểu Tiểu bị hấp thu sạch sẽ, Dạ Dao Quang liền dùng khí ngũ hành nâng Tiểu Tiểu đi ra ngoài, đưa đến phòng Ấu Ly đã phân phó người chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, đem nàng giao cho nha hoàn.
“Chuẩn bị cho nàng bộ xiêm y nhỏ hơn.” Dạ Dao Quang phân phó Ấu Ly.
Độc tố trong cơ thể Tiểu Tiểu được bài trừ, thể trọng cơ thể giảm được ít nhất mười cân.
“Vâng.” Ấu Ly tự mình tiến lên, nhìn dáng người hiện tại của Tiểu Tiểu, nàng có tay nghề làm xiêm y tương đối tốt, cơ bản nhìn đại khái liền biết được cần làm xiêm y kích cỡ như thế nào.
Dạ Dao Quang sau khi an bài xong phần việc của Tiểu Tiểu mới bước ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Tiêu Linh Nhi chạy như bay tới phía phòng xí.
Bởi vì mỗi khu sân viện đều có một nhà xí, vì thế cách đó không xạ, Dạ Dao Quang có thể nghe được tiếng Tiêu Linh Nhi nôn mửa, lại cười bất lương.
“Sư phụ, Tiêu chưởng môn là ăn phải cái gì hư bụng, hay là…..” Dạ Dao Quang ngăn cách hơi thở trong phòng cho nên Càn Dương ở bên ngoài cho tới bây giờ cũng không ngửi được mùi gì, vì thế rất buồn bực với phản ứng của Tiêu Linh Nhi.
Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía Càn Dương kéo khóe môi, duỗi tay chỉ vào bên trong phòng: “Đi quét tước dọn dẹp sạch sẽ, vào trong rồi ngươi liền biết Tiêu chưởng môn rốt cuộc là bị làm sao.”
“Sao?” Càn Dương cũng không bài xích việc Dạ Dao Quang sai hắn đi dọn dẹp, thời điểm ở học viện, hắn cũng có thói quen từ phòng ốc tới xiêm y đều do chính mình dọn dẹp, giặt giũ.
Cũng không thắc mắc vì sao sư phụ chỉ định mình mà không phải hạ nhân, Càn Dương liền ngoan ngoãn đi vào trong phòng.
Vừa tiến vào trong, hít vào hơi đầu tiên, hắn liền không nhịn được mà nôn khan.
Dạ Dao Quang nghe được tiếng Càn Dương nôn mửa kịch liệt, tâm tình tức khắc tốt lên, chắp tay sau lưng rời khỏi.
Rất nhanh Tiểu Tiểu đã được tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ