Bọn họ đứng cạnh bờ sông, vạt áo dưới gió lạnh tung bay, từng sợi tóc xáo trộn, hai thân ảnh thon dài phản chiếu bóng xuống phía trên mặt sông, lẳng lẳng nhìn ráng màu từ phương xa.
TRời cũng sáng rõ, đường chân trời xuất hiện một viên cầu đỏ rực giống như hài tử vừa chui ra từ bụng mẹ.
Phút chốc cảnh quang sáng ngời, Dạ Dao Quang không kìm lòng được vươn tay, dùng ngón cái cùng ngón trỏ giương ra thành hình cánh cung, dường như đem mặt trời đang mọc bao bọc trong cái khung đó.
Ôn Đình Trạm thây vậy cũng vươn tay học theo nàng, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ khép lại cùng với tay nàng tạo thành một khung ảnh.
Vầng thái dương đỏ hồng cứ như vậy nằm trong tay họ, ánh sáng hoa mỹ chiết xạ xuống dưới, làm viên trân châu khảm trên hai chiếc nhẫn ở ngón trỏ tán sắc, hồng mang sáng ngời bao phủ bọn họ, tạo nên hình ảnh đẹp tuyệt mỹ.
“A Trạm, đây là một lòng.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu, đôi mắt cong cong, “Là tâm của chàng, tâm của muội, vĩnh viễn không thay đổi.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nói những lời tình ý miên man như vậy với Ôn Đình Trạm, từ trước tới nay đều là Ôn Đình Trạm nói trước, vì thế lập tức làm Minh Duệ hầu thông tuệ khôn khéo bị ăn ngọt tới choáng váng.
Xem xong cảnh bình minh, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trở lại khách điếm.
Mặc dù đã rất nhiều người tấp nập dọn cửa hàng, nhưng kỳ thật canh giờ còn sớm, Ôn Đình Trạm liền quyết định ôm thê tử ngủ thêm chút.
Một canh giờ sau, tiếng kêu ríu rít của Bé ngoan làm Dạ Dao Quang tỉnh lại, nhìn đến Ôn Đình Trạm đang hủy đi lá thư vừa tiếp nhận sau đó nhấc tay thả Bé Ngoan ra.
Vừa được tự do, Bé Ngoan liền bổ nhào vào người Dạ Dao Quang, nàng dùng khí Ngũ hành chải chuốt bộ lông cho nó, sau đó hỏi: “Có phải Vĩnh Phúc hầu hồi âm?”
Mấy ngày trước Ôn Đình Trạm đã viết thư cho Trọng Nghiêu Phàm, an bài hai thân phận khác cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm để tiện hành sự ở Mông Cổ.
“Trên thư nói hắn đã sắp xếp cho chúng ta thân phận người của thương đội, sáng nay chúng ta lập tức tới Mông Cổ.
Nhà Đông gia họ Lý, Lý phu nhân của ta ngủ có ngon không?” Ôn Đình Trạm vừa nói vừa đi đến bên mép giường, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt lên trán Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang liếc trắng mắt, vươn tay nhéo nhéo mặt Ôn Đình Trạm: “Lý thiếu gia, chàng còn không mau hầu hạ phu nhân rửa mặt.”
“Được, để ta hầu phu nhân.”
“Tay chàng để ở đâu thế!”
“Tất nhiên là trên người phu nhân…..”
Hai người trêu đùa nhau vui vẻ ầm ĩ trong chốc lát mới đứng dậy rửa mặt.
Dạ Dao Quang rửa mặt xong cũng vừa lúc tiểu nhị đưa đồ ăn sáng tới.
Xong xuôi bữa sáng, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm thảo luận lộ tuyến tới Mông Cổ, tìm chưởng quầy tính tiền phòng rồi đi mua hai con lạc đà, đã tới nơi này rồi bọn họ cũng không tiện tiếp tục ngự không mà đi.
Ra tới cửa thành lính gác kiểm tra giấy thông hành liền được qua, giấy thông hành này là Vĩnh Phúc hầu nhờ Bé Ngoan mang đến.
Giờ chính ngọ (12h trưa), trong mắt Dạ Dao Quang xuất hiện đại thảo nguyên vô tận.
Trời tháng tư xanh biếc, thêm thảm cỏ dài rộng, gió thổi lộng, xa xa có mấy con cừu đơn lẻ, tùy ý đảo mắt cũng có thể thấy được những đàn cừu bên cạnh, lều nỉ san sát.
Từ nơi xa nhìn những tấm bạt mềm mại lấp lánh, nằm trên sắc xanh của thảo nguyên giống như những búp bạch liên chuẩn bị nở rộ! Đây chính là nhà của người Mông Cổ sinh sống mấy ngàn năm nay – lều bạt.
Đi tới gần, những hoa văn của lều càng thêm mỹ lệ, làm cho người nhìn có cảm giác choáng ngợp, một cảnh tượng phá lệ tươi đẹp hùng tráng của thảo nguyên.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm mới vừa đến bên ngoài nhà bạt liền có mấy người Hán mặc Mông Cổ phục ra nghênh đón.
Người đi đầu là một nam tử trung niên đại khái bốn mươi quay đầu, người này hành lễ rồi báo thân phận, “Thương đội Ốc đảo, đội trưởng Lý Dương bái kiến thiếu gia cùng thiếu phu nhân.”
Ôn Đình Trạm gật đầu thăm hỏi: “Cảm phiền đợi lâu.”
“Thiếu gia cùng thiếu phu nhân một đường vất vả, mời cùng thuộc hạ vào lều nghỉ ngơi.” Vì thế hai người Dạ Dao Quang đi theo Lý Dương vào một gian lều không lớn cũng không nhỏ.
Gian lều này bên