Khắc Tùng nhíu mày trầm tư hồi lâu mới tựa hồ đưa ra một quyết định: “Phu nhân, có thể cùng ta tới gặp Tát Mãn pháp sư một lần.”
Dạ Dao Quang không lập tức đồng ý mà nhìn sang phía Ôn Đình Trạm, thấy Ôn Đình Trạm gật đầu mới nói: “Khắc Tùng đài cát sắp xếp đi, khi nào Tát Mãn pháp sự thuận tiện, ta liền đi bái kiến.”
“Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng đi luôn bây giờ.” Khắc Tùng một khắc đều không muốn đợi nữa.
Hắn vừa mới nghe được một tin tức, đại hội năm nay, phụ hãn hắn lấy ra ba tấm kim đao, muốn dựa vào chuyện này chọn ra ba người thiện chiến kiêu dũng, bắt đầu bí mật thao luyện binh mã.
Hắn lo lắng sự tình này truyền tới Thiên triều, đến lúc đó như ý phụ hãn hắn, hai bên nỏ ra chiến tranh quy mô lớn.
Tuy rằng không biết vì sao Khắc Tùng sốt ruột như vậy, nhưng Dạ Dao Quang cũng không dò hỏi mà gật đầu đi theo Khắc Tùng.
Địa vị Tát Mãn pháp sư ở vương đình Mông Cổ tương đương với quốc sư, có một mảnh thổ địa độc lập gọi là mục trường, cừu dê thành đàn, lều ở của pháp sư cũng ở bên trong mục trường.
Lều này nhìn bên ngoài cũng không có gì dị biệt hơn những người khác, chỉ khi tiến bào bên trong mới thấy được rất nhiều pháp khí dị tộc.
Tát Mãn pháp sư mặc một bộ Tát Mãn phục màu đen, đầu tóc hắn rối tung, rất dễ dàng nhìn tới đầu đã có hai màu tóc, râu dê xám trắng: “Pháp sư Trung thổ, đợi đã lâu.”
Nguyên bản hắn đang khoanh chân ngồi, mắt nhắm tay bấm chú, thân mình tựa hồ lơ lửng trên không trung, Dạ Dao Quang cùng Khắc Tùng không mở lời mà tiến vào.
Pháp sư mở mắt, khoảnh khắc mắt hắn mở to, Dạ Dao Quang nhìn rõ ràng mắt hắn bỗng chốc hai hợp làm một.
Biến hóa nhanh như chớp kia làm Dạ Dao Quang hoài nghi có phải mình gặp ảo giác hay không.
“Tát Mãn pháp sư.” Dạ Dao Quang làm một cái lễ của vãn bối đối với trưởng bối, trên thực tế nàng đã cảm giác được vị Tát Mãn pháp sư này có tu vi trên nàng.
Tròng mắt Tát Mãn pháp sư chấm điểm nâu lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang hồi lâu mới tựa hồ vừa lòng gật đầu: “Một năm trước, ta đã tính ra tộc của ta có tai tinh lẻn vào, mang đến tai họa diệt tộc nhưng ta lại vô năng phá giải.
Ta đã đi cầu Ích Tây Lạt Ma, trưởng lão nói ta ở đây yên tĩnh chờ, tai tinh đều có khắc tinh, trở thành cứu tinh của tộc.”
“Nếu pháp sư đem ta coi như cứu tinh, chỉ sợ sẽ làm pháp sư thất vọng.” Dạ Dao Quang buông tay, “Ta đến bây giờ cũng chưa biết tai tinh trong lời ngươi nói là thứ gì.”
“Ta đã nhìn qua, trong đầu đại hãn tràn ngập lực lượng tà ác do pháp khí cường đại gây ra.” Tát Mãn pháp sư mở miệng nói.
“Pháp khí tràn ngập lực lượng tà ác cường đại?” Chuyện này thật ra có thể giải thích vì sao đại hãn Mông Cổ khí tràng lại mâu thuẫn như vậy, “Là pháp khí gì?”
Tát Mãn pháp sư lại không nói tiếp, hắn lắc đầu nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay lại bấm quyết, thân mình lần thứ hai hơi bay lên, bắt đầu tiến vào tu luyện trên không.
Dạ Dao Quang:……
Chuyến đi này của nàng cũng không được thêm bất kỳ tin tức gì? Dạ Dao Quang thật muốn chửi má nó, nhưng nàng rốt cuộc nhịn xuống, hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi lều của Tát Mãn pháp sư.
Vì sao phàm nhân đều thích gọi loại người như bọn họ là thần côn*, chính là như vậy, những người này luôn nói một nửa giữ một nửa! Làm người ta theo trực giác nghĩ mình bị lừa.
*Thần côn: chỉ những người lừa đảo, cho rằng bản thân mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp người khác
Dạ Dao Quang mang theo một bụng tức trở về lều, Ôn Đình Trạm nhìn tiểu thê tử mặt mũi bừng bừng, ánh mắt sắc bén liếc qua người Khắc Tùng.
Khắc Tùng vội vàng giơ hai tay lên hàng, đem mọi chuyện nói lại một lần.
Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười.
Lý do vì sao tiểu thê tử nhà mình giận dỗi, hắn đại khái đã biết.
Sau khi tiễn Khắc Tùng đi, Ôn Đình Trạm liền giữ hai bả vai nàng: “Được rồi, đừng giận nữa, pháp sư tất nhiên cũng không biết, nếu hắn biết vì sao lại không nói cho nàng chứ.”
“Không biết thì nói không biết, nói thêm một câu thì mất mặt sao? Một hai phải tự đem mình thành người cao thâm khó đoán mới được à?” Dạ Dao Quang trước mắt Ôn Đình Trạm tất nhiên là tận tình phun trào không cần giữ ý.
Chờ nàng phát hết lửa giận, để nàng vui vẻ mới nói: “Dao Dao đừng bực, ngày mai ta sẽ để Dao Dao biết là pháp khí gì.”
“Chàng có biện pháp?” Dạ Dao Quang nhìn chăm chăm Ôn Đình Trạm.
“Ta có biện pháp.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc gật đầu.
Dạ Dao Quang lúc này mới không nói hai lời tắm gội đi ngủ!
Hôm sau, chính là ngày lễ hội, không khí náo nhiệt khác thường, đại hãn Mông Cổ lấy ra