Một đường chạy như điên, tiếng vang của trùng càng ngày càng gần, phảng phất như lúc nào cũng có thể gặm tới trên đầu, làm Khắc Tùng bỗng nhiên có cảm giác bực bội.
“Đây là một loại quấy nhiễu, hai người chạy trước đi.” Dạ Dao Quang mới vừa rồi cũng đã lưu ý tới đám trùng này suốt quá trình cọ lên mặt tường, lấy vách tường làm xúc tác, đem âm thanh của chúng khuếch xa, để người phía trước biết chúng đã sắp tới gần, làm xao động cảm xúc, đồng thời cũng làm chậm bước chân người chạy trốn.
Dạ Dao Quang quyết đoán xoay người, dừng ở phía sau lưng, “Hai người chỉ cần nhớ kỹ có muội ở phía sau.”
Nàng hai tay vận khó, cách không đánh một chưởng lên phía sau lưng hai người, đem khoảng cách tiến xa một đoạn dài, mà nàng cũng xoay người dựng lên đá vào vách tường phía trên, mượn lực bật đi thật xa.
Sau khi bản thân cũng đã kéo dài khoảng cách, Dạ Dao Quang hô một tiếng với Ôn Đình Trạm: “A Trạm.”
Ôn Đình Trạm chạy phía trước không dừng bước chân, xoay người đem viên mắt bằng đá quý khác của trùng tử vong ném ngược lại, Dạ Dao Quang cảm ứng được hơi thở dao động nghiêng đầu tránh qua, đồng thời thủ quyết biến hoá, một bó khí Ngũ hành quanh quẩn lượn vòng, ở giữa không trung vẽ ra một bát quái đồ bằng ánh sáng, đẩy mạnh về phía đám dế chũi đã sắp tới.
Đồ án kia dừng ở phía trên tròng mắt cự trùng, hình thành một cánh cửa vô hình trong suốt, đem toàn bộ con đường lấp kín.
Nhìn đến một đám dế chũi trực tiếp đâm đầu vào không e dè, khoé môi Dạ Dao Quang âm lãnh cong lên: “Thật muốn khi dễ ta sao?”
Lần đầu tiên ra tay trong một không gian lạ mà chưa có đủ thời gian chuẩn bị, lúc này Dạ Dao Quang suy nghĩ tới việc sử dụng âm dương ấn Ngũ hành, dùng năm tầng lực của nàng, cho dù đối với với tu luyện giả Luyện Hư Kỳ cũng phải đầu váng mắt hoa, huống chi còn có loại đá quý bọn chúng khiếp sợ làm dẫn.
Ánh mắt xuyên thấu qua kết giới, nhìn tới dế chũi phía sau đã đan chéo thành phiến bay tới, Dạ Dao Quang cảm thấy thứ này thật sự quá nhiều, nàng kết ấn lại kiên cố cũng chịu không nổi sự luân phiên công kích của chúng.
Híp mắt lại, Dạ Dao Quang tâm tư vừa động, nghiêng đầu quay qua Ôn Đình Trạm đã đi bên cạnh: “A Trạm, có độc gì kỳ dị?”
Dạ Dao Quang trước khi tiến vào sa mạc, trong tay nải Ôn Đình Trạm có chuẩn bị ít độc dược cất vào trong giới tử.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn từng đợt dế chũi đánh tới bọn họ, lại dường như bị đụng vào bức tường vô hình trong suốt kiên cố, đam cho đầu bị dập nát cũng vẫn như cũ không hề lùi bước.
Ôn Đình Trạm từ trong tay nải lấy ra một bình sứ màu đen đưa cho Dạ Dao Quang: “Đây là nọc độc do Mạch đại ca luyện chế.”
Mạch Khâm luyện chế? Vậy tuyệt đối không phải loại độc đối phó với phàm nhân hoặc người bình thường.
Dạ Dao Quang bắt lấy bình sư, nhìn Ôn Đình Trạm: “Hai người lui về phía sau một chút.”
Chờ tới khi hai người nghe lời lùi về phía sau, Dạ Dao Quang cũng lui về phía sau khoảng cách không ngắn, nàng đem bình sứ trong tay ném đi, đầu ngón tay bắn ra một cỗ kình khí, đem cái bình ở giữa không trung đánh nát, chất lỏng màu nau toé ra, khí Ngũ hành ở hai tay Dạ Dao Quang quanh quẩn dựng lên, cánh tay dẫn động khí Ngũ hành giao nhau một vòng, nọc độc bắn ra còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã bị Dạ Dao Quang ngưng ở trên không, cực kỳ giống bọt xà phòng bị kéo ra, từng tầng mỏng.
Theo cánh tay vận khí của Dạ Dao Quang, một tầng nọc độc kia liền thẩm thấu vào giữa kết ấn phía trên chi trùng.
Dạ Dao Quang lạnh lùng nhìn một đợt dế chũi nữa xông lên kết ấn như sóng cuồn cuộn.
“Đâm chết một đám hay hạ độc chết một đám cũng không sai biệt lắm.” Vỗ vỗ tay, nàng xoay người nói với Khắc Tùng cùng Ôn Đình Trạm nói: “Ta đi trước.”
Mặt sau đã không thể quay lại, cùng không biết lối ra là nơi nào.
Đi ra khỏi ám đạo hẹp tối, Dạ Dao