Quái Phi Thiên Hạ

Thủy Âm


trước sau



“Để cho ta.” Thấy Dạ Dao Quang định bôi thuốc trị thương cho Khắc Tùng, Ôn Đình Trạm động tác tự nhiên ngồi xổm xuống, tiếp nhận thuốc trị thương cùng bang gạc từ trong tay Dạ Dao Quang.

Trước tiên lau khô vùng bị thương cho Khắc Tùng, lại dùng nước sạch trong túi rửa sạch rồi mức xức lên thuốc trị thương và dùng vải bố trắng cố định.
Dạ Dao Quang nhìn mặt Ôn Đình Trạm không biểu tình, động tác liền mạch dứt khoát, không khỏi vuốt vuốt mũi.

Người khác không nhìn ra, nhưng nàng thừa hiểu, tiểu phu quân nhà nàng lại không vui rồi.

Nàng đã quên nơi này là cổ đại, quên mất mình là người đã có phu quân, đối phương lại là nam nhân, cứ cho là cứu người quan trọng, nếu đối phương đang cấp bách, đe doạ tới tính mạng, Ôn Đình Trạm sẽ không để ý, nhưng lúc này lại không phải…

“Suýt nữa lại liên luỵ tới phu nhân, thành thật xin lỗi.” Khắc Tùng đã phát giác biến hoá của Ôn Đình Trạm, tuy rằng biến hóa rất nhỏ, nghĩ tới nghĩ lui cũng do hắn kéo chân sau, làm Dạ Dao Quang phải lần nữa ra tay cứu giúp, không khỏi có chút đỏ mặt.
Ban đầu Dạ Dao Quang đã không muốn dẫn hắn theo cùng nhưng liên quan tới sinh tử của phụ thân, nếu Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm có thể tìm ra biện pháp giúp phụ hãn hắn thoát khỏi Thiên châu chín mắt thì tốt, nhưng nếu Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không tìm được, nói hắn chỉ cần dựa vào lời nói một bên, cho dù hắn không nghi ngờ Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không tận lực, nhưng hắn cũng khó có thể hạ quyết tâm.
Có lẽ đây là vì sao hắn chỉ có thể làm vương quân khi thịnh thế, không thể thành kiêu hùng thời loạn, hắn bị mẫu thân một lòng hướng Phật ảnh hưởng, một hoàng giả không nên có tâm địa quá mềm.
“Khắc Tùng đài cát phản ứng đã rất nhanh, không cần mang áy náy.” Ôn Đình Trạm băng bó xong miệng vết thương cho Khắc Tùng liền đứng lên.

Dù cho hắn không nhìn thấy những gì diễn ra dưới nước, nhưng nếu không phải Khắc Tùng phản ứng nhanh, dùng nội lực bức đám cá quỷ bức lui, những con cá đó chỉ sợ sẽ không chỉ nhảy lên cắn hắn, cả người dưới nước chỉ sợ đã thành thây khô, nơi nào còn dư thời gian để Dạ Dao Quang ra tay cứu giúp, càng không thể chỉ bị một hai vết cắn.
“Không cần nói những lời này, nếu chúng ta một đường cùng tới, vậy phải để ý lẫn nhau.” Dạ Dao Quang không thích những nghi thức xã giao như vậy, kỳ thuật truyện này phát sinh, nàng cũng có chút trách nhiệm.
Đầu tiên nàng vì tránh tiếp xúc với nam tử khác, để Ôn Đình Trạm đi ở giữa, như thế cũng không có gì đáng trách, nhưng trong chớp mắt nàng bước được chân lên bờ, kéo theo Ôn Đình Trạm, nàng liền cho rằng trong nước không có nguy hiểm, lúc này đem toàn bộ khí Ngũ hành thu lại, không ngờ tới dưới nước vẫn luôn ẩn núp đám cá quỷ không dám tới gần là vì sợ khí Ngũ hành của nàng, lúc này chỉ còn Khắc Tùng dưới nước, bọn chúng nổi cơn điên vây tới.
Rốt cuộc không biết bao lâu nữa chúng mới có cơ hội có bữa ăn ngon.

Kỳ thật Dạ Dao Quang khá tò mò nơi nay có lẽ đã rất nhiều năm không có ai tiến vào, mấy thứ này bằng cách nào có thể sống tới bây giờ, có lẽ cùng cỗ khí quỷ dị nơi này có quan hệ.
Ôn Đình Trạm kéo Khắc Tùng đứng lên: “Có cần nghỉ thêm chút không?”
Khắc Tùng cũng không cậy mạnh, thử đi trước vài bước mới thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không có việc gì.”
Gật đầu, Ôn Đình Trạm cũng liền buông lỏng tay, thấy Khắc Tùng cũng không phải miễn cưỡng, đích xác có thể tiếp tục đi, mới xoay người bước tới hướng cửa.

Cánh cửa này kiến tạo rất kỳ lạ, nó chỉ có một nửa vòng tròn, một bên là một phần tư hình cung, làm bằng đá xám trắng bóng loáng, xúc cảm vô cùng lạnh lẽo, Dạ Dao Quang cũng không nhìn ra là loại đá gì.

Mặt trên cửa có khắc bức đồ cổ quái màu đen, nhìn như một người cá, nhưng không phải kiểu nửa trên là người nửa dưới cá, mà toàn bộ thân mình có hình thái tương tự cá chép, chỉ là so với cá chép lớn hơn mấy lần, nhưng nó lại có một bộ mặt không sai biệt lắm với nhân loại, ngay cả mắt mũi long mày cũng giống nhân loại như đúc.
Đồ án này được vẽ trong một bát quái đồ, tuy rằng không khắc hình

thiên can địa chỉ, nhưng vòng tròn cũng có thể đếm ra tổng cộng tám vòng, vậy chính là bát quái đồ rồi.
Ngược lại, ánh mắt của Dạ Dao Quang lại bị đồ án kia hấp dẫn, liếc mắt một cái liền nhận ra quái đồ cổ này: “Đây là Xích Nhụ.”
Trong “《 Sơn Hải Kinh · Nam Sơn kinh 》: Tại núi Thanh Khâu…… sông Anh Hà chảy ra, dòng chảy hướng về đầm lầy phía nam vào đầm Dực Trạch.

Trong đó nhiều Xích nhụ, dạng như con cá nhưng mang khuôn mặt người, âm thanh như chim uyên ương, ăn thịt nó chữa mụn ghẻ.” Ôn Đình Trạm cũng gật đầu, “Đây đúng là Xích nhụ.”
*Sơn Hải Kinh là cuốn sách có thực, ghi chép những địa phương hoặc sinh vật lạ của Trung Quốc
“Cửa này chỉ sợ phải giải được đồ án mới có thể tiến tiếp.” Khắc Tùng nhìn từ trên xuống đánh giá một phen, cảm thấy cánh cửa này rất sắc sảo, dường như được hình thành tự nhiên, không có dấu vết mài giũa của con người.

Hắn thử vận khí đẩy, lại phát hiện đẩy thế nào cũng không được.
Ôn Đình Trạm ngưng mi nhìn kỹ, đối với đồ án này đánh giá trên dưới rồi nói: “Đầu cá này có thể chuyển động.”
Dạ Dao Quang nhìn lại bức hoạ như đồ án, quả thực cũng không phải tạo hình đồ án, không có bất kỳ dấu vết lồi lõm gì, “Chàng từ nơi nào nhìn ra đầu cá có thể chuyển động?”
“Dao Dao, nàng nhìn từ nơi này xem.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang sang bên trái, mặt nghiêng cơ hồ sắp dán lên mặt cửa đá, lại đem Tử Linh Châu chiếu vào bên phải, “Đã thấy chưa?”
Dạ Dao Quang nhìn ngược hướng ánh sáng, thấy trên cửa có một tầng tro bụi không mỏng, nhưng trên đầu cá có một góc rộng khoảng hai ngón tay lại tương đối sạch sẽ, dưới ánh sáng phản chiếu lại càng thêm rõ ràng, Dạ Dao Quang không khỏi vươn hai ngón tay để lên nơi đó, lại phát hiện ngón tay nàng nhỏ hơn một chút.
Ôn Đình Trạm bị hành động đáng yêu của nàng chọc cười, cũng vươn bàn tay của mình ra, hai ngón tay của hắn lại gần vừa khít vị trí kia, thấy vậy Dạ Dao Quang đã hiểu ra: “Đây là có người đã từng động qua.”
“Phải, đầu cá này có thể chuyển động, cũng không biết phải làm nó chuyển động thế nào.


Tám phương hướng, cũng không biết xoay qua đâu, chỉ sợ sai một bước lại có đại phiền toái.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Dạ Dao Quang tức khắc lâm vào trầm tư, nàng nhìn đồ án này, một tay đặt lên cằm đi đi lại lại, tầm mắt lại lướt qua phía hồ nước, bỗng nhiên giữa bộ não xuất hiện linh quang, nàng nhìn Ôn Đình Trạm: “A Trạm, có lẽ ta đã biết phải mở cánh cửa này thế nào.”
“Dao Dao có biện pháp?” Ôn Đình Trạm mặt mày sáng của, hắn vẵn luôn tin tưởng về phương diện huyền học không có sự tình gì có thể qua mắt Dạ Dao Quang.
“Là Quý Hợi!” ánh mắt Dạ Dao Quang lúc này phá lệ sáng ngời, nàng có sự tự tin phát ra từ cốt cách, làm Ôn Đình Trạm hận không thể thổi tắt án đèn nơi này, chỉ một mình hắn được độc chiếm khoảnh khắc này của nàng.

Dạ Dao Quang lại không chú ý tới biến tình biến hoá của Ôn Đình Trạm mà nói tiếp, “Đây là một loại bí pháp âm dương, dùng hắc Xích nhụ ám dụ Quý Hợi, tiêu tai giải nạn.”
“Xích nhụ này phải mở thế nào?” Khắc Tùng nghe xong thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn tin tưởng Dạ Dao Quang ở những thời điểm như thế này, nếu không có mười phần nắm chắc nàng sẽ không nói ra.
Dạ Dao Quang tự tin cười, ánh mắt dừng ở trên mặt nước: “Luận âm dương ngũ hành, Thiên can chi quý thuần âm chi thủy, địa chi chi hợi thuần âm chi thủy*.

Muốn động vào đồ án này, chỉ sợ phải dùng nước trong hồ.”
*Đoạn về thiên can địa chi này là kiến thức về phong thuỷ, xin lỗi mọi người vì Rose cũng không hiểu lắm T___.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện