Mặt đất chậm rãi kéo sang hai bên, lại là một lần cầu thang nữa xuất hiện trước mặt Dạ Dao Quang.
Căn cứ vào khí tức len lỏi, Dạ Dao Quang không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng nàng nhớ tới lời Nguyên Tá đã nói lúc trước, toàn bộ đám người bọn họ tìm tới đây đều tử vong mạc danh.
Dạ Dao Quang cảm thấy tất cả những người này không có khả năng cùng chạm vào một đồ vật không nên chạm.
Có thể lập tức đem nhiều người như vậy vô thanh vô tức giết chết, hơn nữa không chết cũng biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, khí độc tràn ngập ở bên ngoài, không thể có suy luận thứ hai.
Vì thế nàng lấy ra trong giới tử mấy chiếc khăn, dùng túi nước bên ngoài mà Ôn Đình Trạm từng đưa cho Khắc Tùng uống dược giải độc.
Loại dược giải độc này đối với những người khác có thể là độc nhất vô nhị, nhưng đối với Ôn Đình Trạm, hắn không tự phụ như vậy.
Quả thực thời gian ở cạnh Mạch Khâm hắn đã được học hỏi rất nhiều.
Tiếp nhận chiếc khăn ướt nhẹp, sau khi vắt khô lại dán lên một lá bùa, nếu không phải khí độc thì cũng có thể tránh tà khí hoặc yêu linh.
Để ngừa vạn nhất, Dạ Dao Quang đã chuẩn bị rất kỹ càng.
“Bịt kín lại.” Dạ Dao Quang đưa mỗi người một chiếc.
Hai người nhanh chóng buộc khăn vòng qua đầu, che khuất nửa khuôn mặt, trước mũi dán một lá bùa, nhìn rất buồn cười.
Đặc biệt dáng vẻ này của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhịn không được mà bật thành tiếng.
“Đi thôi.” Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ mỉm cười, liền dẫn đầu đi xuống.
Dạ Dao Quang để Khắc Tùng đi nối theo sau, nàng đi sau cùng.
Đi được một lúc tới một cái ám đạo, bên trên ám đạo có mấy bộ xương.
Những bộ xương này cùng những bộ đã thấy trong động mạn đằng không giống nhau.
Những bộ xương này đều còn y phục, trên bộ y phục cũng có dấu hiệu hình ngọn nửa của Nguyên quốc sư.
“Quả nhiên là người Nguyên quốc sư.” Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống, không dám đụng vào chỗ xương trắng này, nhìn thi cốt những người này có chỗ đã lên mốc, Dạ Dao Quang nhìn qua Ôn Đình Trạm, “A Trạm, đây là……”
Ôn Đình Trạm thận trọng tới gần xem xét rồi phỏng đoán nói: “Bọn họ giống như nhiễm bệnh mà chết.”
Bất quá, Ôn Đình Trạm cũng không khẳng định.
Nghe lời Ôn Đình Trạm nói, Dạ Dao Quang bỗng chốc lại nghĩ tới truyền thuyết biến mất khác của cổ thành Lâu Lan, chính là do một căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân.
Trong truyền thuyết gọi là “Nhiệt oa tử bệnh”.
Căn bệnh lây lan toàn bộ thôn làng, vừa chết là chết cả nhà.
Trước tai hoạ lớn, người Lâu Lan lựa chọn rời khỏi, bởi vậy bọn họ bắt đầu di chuyển.
Lâu Lan quốc tan rã, những người mù quáng chọn đường ngược hướng tháo Mộc Hà mà đi, nơi nào có nước, nơi đó có thể sống sót, liền cứ vậy hướng đi, sống được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người Lâu Lan khóc không ra nước mắt.
Thời gian bọn họ lên đường, xuất hiện một trận gió bão cát to chưa từng có, giống hệt đại trận thế, trời đất u ám, cát đá bay quanh, âm thanh gào rít như quỷ khóc, một toà thành trì huy hoàng mơ hồ ầm ầm tiêu tán….
Sau đó trong 《 Phật quốc ký 》 cũng có miêu tả lại Lâu Lan, nơi đây đã là “Trời không cánh chim, đất không loài thu, duy nhất chỉ thấy xương trắng rải quanh”.
Đời sau rất nhiều người đồng tình với suy luận này, cấp cho cổ thành Lâu Lan một đòn trí mạng chính là ôn dịch.
Dạ Dao Quang nói cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng gật đầu, tỏ vẻ trong lòng hắn cũng đã hiểu, nhưng rốt cuộc hiện tại như thế nào còn chưa thể xác định.
Bởi vì suy đoán mỗi bước đều rất quan trọng, ba người càng phải cẩn thận từng chút.
Một đường tiến tới phía trước ít nhất đụng phải mười mấy cỗ thi thể, bọn họ đều tận khả năng duy trì khoảng cách xa nhất.
Mãi cho đến khi tiến vào một nội thất, đó là một căn phòng hình chữ nhật được bố trí vô cùng hoa mỹ, phảng phất như phòng ngủ của một công chúa.
Bốn phía có sự bài trí vô cùng mộng ảo, rất nhiều chỗ khảm đá quý.
Sau đó, bọn họ ở chính giữa nhìn thấy một quan tài không đậy nắp.
Vừa đến gần nhìn vào trong, nhìn thấy một mỹ nhân như đang ngủ, cả ba hít thở không thông.
Mỹ nhân phảng phất ngủ yên bình bên trong, lông mi dài vểnh khẽ nhếch nhu mì động lòng người.
Chiếc mũ nỉ trên đỉnh nhịn có khảm đá quý, làm nổi bật