“Đừng nhúc nhích, nếu không ta làm nàng chết không toàn thây.” Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắc ảnh trúng một kích từ pháp khí của Minh Hi bắn bay ra ngoài.
Hắc ảnh hơi ngước đầu, nhìn đôi tay bị chặt đứt, sắc lửa u lam trên người hắn chợp động, một đôi tay khác lại duỗi từ thân ra, vẫn như cũ giấu bên trong tay áo to rộng.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn thật sâu vào Dạ Dao Quang, nhưng hắn không hề động, có lẽ đã biết Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm bất đồng.
Ôn Đình Trạm là phàm nhân, hắn muốn đánh lén thực dễ dàng, nhưng Dạ Dao Quang tu vi không thấp, hơn nữa trong tay còn có pháp khí khắc chế được hắn*.
(qua chương này dịch “hắn” thay vì “nó” nha, vì cơ bản đã biết giới tính rồi:D).
Tuy rằng thấy thân ảnh màu đen kia dường như không động, nhưng Dạ Dao Quang vẫn như cũ có thể cảm giác một lưỡng đạo mãnh liệt theo tầm mắt dọc theo cánh tay nàng, dừng ở pháp khí nàng đang cầm chỉ hướng thiếu nữ trong quan.
Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRÙMTRUYỆN.
м E --
Không cảm giác được ác ý, cũng không cảm giác được có gì không thoải mái, Dạ Dao Quang hít sâu một hơi: “Chúng ta đều không phải ham muốn bất kỳ tài bảo gì ở nơi này, ngược lại là ta muốn đem Thiên châu chín mắt nàng ta đánh rơi đưa về.
Ngươi có nghe hiểu ta nói không? Nếu ngươi hiểu, có thể gật đầu.”
Không khí trở nên yên tĩnh dị thường, ba người Dạ Dao Quang có chút khẩn trương, lo lắng thứ này không biết đến cùng là thứ gì, hoàn toàn không có cách nào giao lưu, cũng không biết qua bao lâu, tâm Dạ Dao Quang như từng chút chìm vào đáy cốc, hắc ảnh kia mới có chút ngập ngừng gật đầu.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Dạ Dao Quang nâng một bàn tay hướng Khắc Tùng, một bên nói: “Năm kia một người quen biết của chúng ta vô ý xâm nhập nơi đây, hắn đã mang đi Thiên châu chín mắt, nhưng không rõ vì sao lại bị rơi vào trong đầu, chúng ta vô pháp lấy ra, bởi vậy mới tới đây tìm chủ nhân của Thiên châu.”
Khắc Tùng hiểu ý đưa đai lưng ngọc lam cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang ném tới hướng hắc ảnh.
“Chính là người này, ngươi hẳn là có thể từ hơi thở trên thứ này phán đoán thật giả.”
Hắc ảnh thẳng tắp nâng lên một bàn tay, đai lưng chậm rãi bay tới trước mặt, hắn nhìn thoáng qua, tay áo vung lên, đồ vật kia lại bay trở về, hắn gật gật đầu.
Dạ Dao Quang bắt lại một lần nữa trả cho Khắc Tùng: “Nếu ngươi đã nhận ra, ta nghĩ hắn nhất định là ngươi đưa ra đúng không?”
Đạo bóng đen hẳn là người thủ hộ nơi này, Dạ Dao Quang tin tưởng không ai có thể dễ dàng chạy thoát ra từ trong tay hắn.
Năm đó, người Nguyên quốc sư nhiều như vậy tiến vào, đều không có một người nào còn sống đi ra ngoài.
Mông Cổ khả hãn là một phàm nhân, nếu hắn không cho phép, sao có thể rời khỏi?
Vấn đề như vậy, hắn vì sao lại thả đại hãn Mông Cổ, lại vì cái gì để đại hãn mang đi Thiên châu chín mắt.
Suy nghĩ kỹ càng một chút, vì sao đại hãn Mông Cổ lại vô cớ biến mất ở trên thảo nguyên Mạn Bắc rồi vơi tới địa phương xa xôi ở Tây Vực này?
“Mông Cổ Khả Hãn là ngươi bắt đến đây, Thiên châu chín mắt cũng là ngươi cấy vào thân thể hắn.
Ngươi cố ý đem hắn đưa tới biên cảnh Tây Vực là bởi vì ngươi phải dùng hắn để dẫn dụ một người tới, ngươi đang chờ người.” Vẫn luôn không mở miệng, Ôn Đình Trạm bên cạnh đột nhiên trầm tư lên tiếng.
Dạ Dao Quang, thậm chí cả Ôn Đình Trạm cũng có thể cảm giác tầm mắt thâm trầm của hắc ảnh dừng ở trên người Ôn Đình Trạm.
Xem ra, Ôn Đình Trạm đã nói trúng rồi, bất quá như thế cỏ thể giải thích, vì sao đại hãn Mông Cổ vô ý mất tích, lại vì sao bình yên vô sự đi ra, mà đạo bóng đen này lại vì cái gì để làm mọi sự tình thành một bóng đen lớn như vậy.
Dần dần Dạ Dao Quang cảm giác được ánh mắt của hắc ảnh nhìn Ôn Đình Trạm càng ngày càng không tốt, nàng theo bản năng chắn trước mặt Ôn Đình Trạm: “Chúng ta không phải người ngươi muốn tìm, chúng ta chỉ vì thiên hạ thương sinh….”
Dạ Dao Quang vừa nói tới đây, hắc ảnh