Qua ngày hôm sau, Dạ Dao Quang liền thu được hồi âm từ Tống sơn trưởng, trong thư có nói hắn an bài xong một số sự vụ, tới đầu tháng tám là có thể tới chỗ Dạ Dao Quang.
Từ bức thư hồi âm này Dạ Dao Quang cũng có thể cảm giác được sự bức thiết của Tống sơn trưởng muốn triệt để trở thành người bình thường.
Đợi qua sinh nhật Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang liền thanh thản đợi tháng tám tới.
Nhưng gần đây, Dạ Dao Quang phát hiện có không ít người quấn vải bố trắng qua lại cửa nhà họ, ai không biết lại nghĩ rằng nhà họ sắp thành nghĩa trang.
Hơn nữa Ôn Đình Trạm càng ngày càng thích vui buồn trong dược phòng của hắn.
Dạ Dao Quang lúc này mới nhớ tới có một chuyện rất trọng yếu nàng tựa hồ quên mất.
Ngày này sau bữa cơm chiều, Dạ Dao Quang liền tới dược phòng tìm Ôn Đình Trạm, nhìn Vương Nhất Lâm cùng Vương Sâm kích động trước bếp lửa nhò tung khói trắng, tràn ngập cỗ mùi vị không dễ ngửi, lập tức đi tới chỗ Ôn Đình Trạm đang phân loại dược liệu: “Chính là sự tình bệnh ma kia?”
“Phải.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “A Nhĩ Tư Lang, nhị ca Khắc Tùng hơi thể có chút yếu.
Mấy tháng này hắn đem bệnh tình giấu giếm gắt gao, nếu không phải ta sớm truyền tin cho Khắc Tùng, chỉ sợ không biết hắn phát bệnh.”
“Sau lưng hắn có người khác?” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, “Là Nguyên Dịch?”
“Dao Dao vì sao lại nghĩ đến hắn?” Động tác trên tay Ôn Đình Trạm chợt ngưng lại, kinh ngạc nhìn Dạ Dao Quang.
“Bệnh ma này có giống bệnh ma kia không? Năm đó chính nó đem toàn bộ thành Lâu Lan ăn mòn.
Tuy rằng muội không nghĩ sẽ đùa chết hắn, xuống tay cực nhẹ nhàng nhưng đại phu thế tục chỉ sợ không có năng lực này, cho nên người giúp hắn áp chế bệnh khí nhất định không phải người thường.” Dạ Dao Quang phân tích nói, “Người Mông Cổ thờ phụng Phật giáo Tàng truyền, y học truyền thống Tây Tạng cùng Tát Mãn pháp sư đều do bọn họ tuyển chọn kỹ càng, tuy nhiên căn bệnh này y học Tây Tạng không chữa được vì thế Ích Tây trưởng lão sau khi đi cùng chúng ta từ cổ thành ngầm trở về, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được chúng ta không thoát khỏi quan hệ với chuyện này, hắn sẽ không nhúng tay.
Như vậy A Nhĩ Tư Lang tìm ở đâu ra được một tu luyện giả người Trung Nguyên? Mà người này lại dễ dàng chấp nhận can dự.”
“Tiền tài động lòng người, không chừng A Nhĩ Tư Lang có thứ gì tốt bị người ta nhìn trúng.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Bọn muội cùng một loại người, không thiếu tâm thuật bất chính, cũng không thiếu thủ đoạn.” Dạ Dao Quang lắc đầu nói, “nhưng hoặc là trực tiếp cường đoạt, hoặc lấy tiền thì nhất định sẽ rước tiêu tai vào thân.
Cố tình giúp đối phương áp chế bệnh khí, lại không thể rút hoàn toàn nguồn cơn, thực rõ ràng là người này cố tình.” Nói xong, Dạ Dao Quang vuốt ve cằm, “Cũng có thể chính người này muốn gây tai họa cho toàn bộ Mông Cổ, hoặc hắn muốn lợi dụng bệnh khí làm việc khác.
Tóm lại, không phải chuyện tốt đẹp gì.
Muội nghĩ không ra người tu luyện nào muốn liên lụy sâu vào thế tục như vậy, chỉ có Nguyên Dịch.”
“Chỉ có Nguyên Dịch.” Ôn Đình Trạm nhướng mày.
“Không có người nào muốn thay đổi triều đại này hơn hắn, chặt đứt long mạch hộ quốc.” Dạ Dao Quang trợn mắt, “Đem thả vị lão tổ phụ kia của hắn ra, hoặc đem huyết chú biến thái trên người hắn giải trừ.
Hiện giờ Mông Cổ là điểm tốt nhất, đặc biệt lúc này Đơn Cửu Từ bị nhốt ở Giang Nam, mà chàng bị phái tới Thanh Hải… Nói không chừng việc của Đơn Cửu Từ cũng có một tay hắn.”
“Thế nào nữa?” Khó nhìn thấy thê tử nhà mình không thích động não, không ham thích chốn quan trường thị phi lại có thể nói đạo lý rõ ràng, chính kiến quá độ như vậy, Ôn Đình Trạm đột nhiên nổi lên hứng thú.
“Chàng không nghĩ được sao?” Dạ Dao Quang làm mặt quỷ với Ôn Đình Trạm, nàng nghĩ rằng gia hỏa này tuyệt đối không phải chưa từng nghĩ đến, lại một hai phải bày ra tư thái thụ giáo, “Bệ hạ phái Đơn Cửu Từ đi Giang Nam, khẳng định chuyện rất trọng yếu, hiện giờ Đơn Cửu Từ đã mất tung tích, bệ hạ tất nhiên phá lệ chú ý, hơn nữa trong lòng cực nôn nóng.
Bệ hạ rốt cuộc cũng đã lớn