Rốt cuộc công đức đến từ đâu, Dạ Dao Quang cũng không muốn miệt mài theo đuổi, coi như thù lao cho mấy ngày mệt nhọc của nàng.
Dạ Dao Quang mệt mỏi cũng bởi vì chuyện này kéo dài không ít, lê một thên rã rời mở cửa phòng.
Ôn Đình Trạm đã sớm đợi ở cửa, đã mười ngày không nhìn thấy thê tử âu yếm, tự nhiên một phen mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng ngực.
Dạ Dao Quang cũng không có tâm tư để ý tới các ánh mắt khác, nàng liền như vậy không muốn rời xa dựa vào người Ôn Đình Trạm, giọng nói hơi có chút mệt mỏi cùng làm nũng: “A Trạm, muội mệt quá, không đi được nữa rồi.”
Ôn Đình Trạm liền hiểu ý, hoàn toàn quên còn có Cổ Cứu, Mạch Khâm, thậm chí Tống phu nhân cùng Lôi Đình Đình, Đơn Ngưng Oản cũng ở đây, khom người bế ngang Dạ Dao Quang lên rồi xoay người đi về hướng phòng của bọn họ.
Tới khi hai người trở về phong, Ấu Ly tinh tình dã chuẩn bị nước tắm cho Dạ Dao Quang, vẫy lui hạ nhân cùng đi ra ngoài.
Ôn Đình Trạm tự mình tắm gội cho Dạ Dao Quang, dùng những dược liệu cùng hương liệu hắn phối cho nàng.
Hắn quá dụng tâm cùng quy củ, hoàn toàn không để Dạ Dao Quang động tay chân, nàng liền lúc Ôn Đình Trạm mát xa tẩy rửa đã ngủ mất, cuối cùng vẫn là Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lau khô mái tóc cho nàng rồi bế nàng lên giường, điểm chút ngưng thần hương để nàng có giấc ngủ sâu.
Dạ Dao Quang ngủ ước chừng một ngày một đêm, nàng là tỉnh lại do sự rung lắc của xe ngựa, mở đôi mắt còn nhập nhèm, Dạ Dao Quang cảm giác có gì đó không đúng, bỗng nhiên ngồi bật dậy, giữ chặt tấm chăn bị trượt xuống, nhìn về phía Ôn Đình Trạm cũng đang ngồi bên trong: “Muội như thế nào lại ở trên xe ngựa, chúng ta đang đi đâu?”
“Đi Dư Hàng.” Ôn Đình Trạm dịch thân đến gần bên cạnh người Dạ Dao Quang, từ phía sau đem nàng kéo vào trong lòng ngực.
“Đi Dư Hàng? Chàng cũng đi?” Dạ Dao Quang tính toán giải quyết xong sự tình của Tống sơn trưởng liền đi Dư Hàng xem có thể cứu Đơn Cửu Từ hay không, nhưng lại không nghĩ Ôn Đình Trạm sẽ đi cùng nàng.
“Ngày mai là trung thu, ta được nghỉ bảy ngày.” Động tác Ôn Đình Trạm mềm nhẹ đem khăn lông quấn chặt lên người Dạ Dao Quang, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Ở triều đại này ngoại trừ thời gian nghỉ đông, quan lại có bốn thời gian được nghỉ dài hạn, ngày quốc giỗ, thanh minh cùng đông chí, mặt khác chính là mỗi kỳ nghỉ đều có bảy ngày, một năm mỗi quan viên thiên triều có ước chừng 90 ngày nghỉ ngơi.
Nhưng lại không được nghỉ quá nhiều, nếu như có việc gấp không thể xử lý công vụ thì có thể báo nghỉ (giống nghỉ phép mình á), mỗi tháng nghỉ như vậy không được vượt quá 5 ngày, một năm không được vượt 40 ngày, sau kỳ nghỉ phải tới nha môn trả phép, hoặc gọi là báo danh, nếu không sẽ bị khấu trừ một tháng bổng lộc, thậm chí còn bãi quan.
Mặt khác chính là, nếu phụ mẫu ở cách xa ba ngàn dặm, mỗi ba năm có 30 ngày thăm hỏi, không tính hành trình; phụ mẫu ngoài năm trăm dặm, cách 5 năm có mười lăm ngày nghỉ; nhi nữ thành hôn có chín ngày nghỉ.
Ngoài ra họ hàng gần thành hôn, tùy vào tình huống mà định năm ngày, ba ngày hay một ngày nghỉ.
So sánh với các triều đại ngày trước thì thiên triều hiện tại số lượng ngày nghỉ đã được nhân tính hóa, phần lớn noi theo triều Đường nhưng dưới triều Đường có một số trói buộc như mặc dù trong kỳ nghỉ lễ nhưng vẫn phải xử lý công vụ bình thường, chẳng qua không phải tới nha phủ hoặc lên triều mà thôi.
Quan viên ở đây nghỉ chủ yếu không để những việc chính sự ảnh hưởng tới các hoạt động mừng lễ dân gian, hay nói cách khác nghỉ lễ là việc chính sự của họ những ngày đó.
“Chàng đã sớm nghĩ cùng muội tới Dư Hàng?” Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn Ôn Đình Trạm, nếu Ôn Đình Trạm đã sớm có quyết định này, hắn không nên mời thêm Mạch Khâm tới.
“Không phải ban đầu Dao Dao tính toán Tết Trung Thu làm tục hồn cho Tống Minh sao?” Ôn Đình Trạm giải thích, “Nêu là như vậy, ta cũng không có khả năng cùng Dao Dao đi Dư Hàng.”
Tống Minh có ngày nghỉ vào Tết Trung Thu, hắn cũng có ngày nghỉ này, tất nhiên không thể tùy hứng.
Nhưng Dạ Dao Quang trước ngày Tết Trung Thu giải quyết xong sự tình Tống Minh, hắn vừa