Tới thời điểm mặt trời lặn, Dạ Dao Quang gặp phu thê Mục Phóng, bởi vì đã nghe thông tin từ La Phái Hạm phía trước, Dạ Dao Quang trước tiên nhìn tướng mạo hai người, đều không phải người gian ác, Mục Phóng thời trẻ có số phận, trung niên có khúc triết, lúc tuổi già sẽ có hậu phúc, thê tử Mục Phóng – Lam thị thì là người trường thọ.
Văn Du có đưa Mục Phóng tới gặp Ôn Đình Trạm, nhưng không tiết lộ thân phận, chỉ nói là người bạn cũ họ Liễu, trong nhà là con trai độc nhất, cho nên Mục Phóng gọi Ôn Đình Trạm là Liễu thiếu gia, gọi Dạ Dao Quang là Liễu phu nhân.
Tiếp xúc gần, Dạ Dao Quang cũng phát hiện trên người hai phu thê không có bất luận hơi thở không sạch sẽ nào, cũng chính là bọn họ chưa từng tới gần hay tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ.
Trong phủ bọn họ không có yêu ma quỷ quái, chuyện này cũng chứng thực vì sao phù triện của Dạ Dao Quang không có hiệu quả.
Ăn xong bữa chiều, tất cả mọi người đều ngồi trong viện ngắm trăng, La Phái Hạm có chút xin lỗi nhìn Lam thị: “Lam tỷ tỷ, rất xin lỗi, ta đã đem việc lạ nhà tỷ nói cho Chước Hoa tỷ tỷ, tổ tiên Chước Hoa tỷ tỷ am hiểu thuật pháp, tỷ ấy cũng được chân truyền, truyện này ta có thể đảm bảo, hy vọng Chước Hoa tỷ tỷ có thể giải tỏa bối rối cho Lam tỷ tỷ.”
“Muội cũng thực hảo tâm.” Lam thị là người có tính cách ngay thẳng, “Kỳ thật chuyện này, ở Dư Hàng cũng không có mấy người không biết, ta cảm kích muội còn không kịp.”
Nhà bọn họ cũng đã mời người tới rất nhiều lần, loại chuyện này căn bản không giấy được nên không thiếu người tới hỏi thăm.
La Phái Hạm nhẹ nhàng cười rồi mới nghiêng đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ có chuyện muốn nói với Lam tỷ tỷ?”
Đối diện với vẻ mặt chờ đợi của La Phái Hạm, Dạ Dao Quang mỉm cười lắc đầu.
Ánh sáng đáy mắt Lam thị chợt lóe rồi biến mất, nàng cười nói: “Trung thu, chúng ta không nói tới chuyện làm mất hứng này, tới đây ăn bánh trung thu đi, ta hôm nay mang tới loại bánh đặc sản của đất Thục.”
Lập tức dời đi sự chú ý của mọi người, cùng nhau trò chuyện không có bao lâu, đại khái qua giờ Tý cũng tan đi.
Tuy rằng đều biết phu thê Mục Phóng lúc này không thể nghỉ ngơi, nhưng cũng không vì chuyện này mà để tất cả mọi người cùng thức tới bình minh, dù sao phu thê hai người mỗi tháng đều vượt qua như vậy.
Chờ tới khi Dạ Dao Quang trở lại phòng tắm gội, thay đổi áo ngủ nhẹ nhàng, nàng cũng không ngủ ngay mà hứng thú bừng bừng bưng tới bàn cờ: “Đã lâu không cùng A Trạm chơi cờ, tối nay vừa lúc, chúng ta đánh một ván cờ, thế nào?”
“Phu nhân đã mời, cơ hội khó có được.
Ngày tốt cảnh đẹp, hoa nở trăng tròn, mỹ nhân làm vạn, há có thể từ chối?” Động tác Ôn Đình Trạm ưu nhã ngồi bên cửa sổ, cửa sổ bọn họ mở hướng tây, vừa đúng qua giờ Tý thấy ánh trăng.
Ánh trăng phản chiếu từng sợi ánh sáng mỏng, phảng phất lúc nào cũng có khả năng thấy Nguyệt Cung tiên tử đạp nguyệt mà đêm, đem bầu trời đêm nơi xa chiếu sáng ngời, mà ngoài cửa sổ hoa quế nở rộ thơm ngào ngạt, thật đúng là cảnh đẹp trong đêm.
Ngón tay Dạ Dao Quang kẹp quân cờ đen đi trước, sau khi đặt xuống bàn cờ, Dạ Dao Quang mới ngửng đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng cả ngày đều cùng Văn Tử hí húi ở trong thư phòng, hai người đang mưu tính bí mật gì thế?”
Đối với cách dùng từ của thê tử Ôn Đình Trạm nghe mãi cũng thành quen, bất đắc dĩ cười cười: “Văn Tử có tra được chút thông tin.”
“Là chuyện của Đơn Cửu Từ?” Buông ra câu hỏi không cần nghĩ ngợi, Dạ Dao Quang hạ một quân cờ, nhướng mày, “Nói xem xem.”
“Muối.” Ôn Đình Trạm cũng hạ xuống một quân, nhẹ nhàng ra một chữ.
“Muối?” Dạ Dao Quang chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy*, từ xưa đến nay người gian lận trên con đường buôn muối còn thiếu sao? Muối án kỉ qua các đời đều sẽ phát sinh, bởi vì đây là thứ mà toàn bộ người trong thiên hạ đều không thể thiếu, “Có người động tay động chân việc buôn muối?”
*Chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy: