Dạ Dao Quang cầm la bàn một đường lên núi.
Ngọn núi này phong thủy kỳ thật không tồi, thế rồng tới rồng đi, vờn quanh ngọn núi, khí sinh cát tụ lại, Dạ Dao Quang đi lên núi theo hướng la bàn chỉ, bất tri bất giác tới trước một ngôi mộ.
Nàng giương mắt nhìn nhìn bốn phía, nghiêng đầu hỏi Mục Phóng vẫn luôn theo sát: “Đó là mồ nhà ai?”
Dạ Dao Quang đã đi hơn nửa canh giờ đường núi, bởi vì nàng cước bộ rất nhanh, liền đã vượt qua đỉnh núi mới vừa rồi nhà Mục Phóng sang tới một tòa núi khác.
Mục Phóng là người tập võ đi theo phải thờ hồng hộc, thấy hơi thở Dạ Dao Quang vững vàng, trong lòng không khỏi khâm phục, xoa xoa mồ hôi trên trán, đứng ở lưng núi trông xuống, nhìn kỹ trong chốc lát mới nói: “Đây hình như là mồ nhà Tri phủ đại nhân.”
“Tri phủ Hàng Châu?” Dạ Dao Quang nhướng mày, đợi Mục Phóng gật đầu, nàng liền không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Mục Phóng tuy rằng có chút buồn bực nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
Ôn Đình Trạm lại nhìn nấm mồ tri phủ Hàng Châu kỹ càng sau đó mới xoay người đi theo.
Văn Du cũng như suy tư gì đó liếc mắt qua, các nữ quyến còn lại không đủ sức khỏe, đây lại là đường núi nên cũng chỉ có ba đại nam nhân đi theo Dạ Dao Quang, nhưng tìm thêm nửa canh giờ nữa cũng không tìm được vị trí nào tốt.
Dạ Dao Quang dừng lại hỏi Mục Phóng: “Ngươi cầu cái gì?”
Mục Phóng đầu tiên là sửng sốt, chợt lĩnh ngộ, hắn chà xát hai tay, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: “Bá tánh chữ hiếu đi trước, nếu gia phụ chỉ cầu sống lâu trăm tuổi, vậy vẫn là cầu trường thọ.”
Dạ Dao Quang không khỏi đánh giá hắn, hỏi lại một lần nữa: “Cơ hội chỉ có một lần.”
Phần mộ tổ tiên không thể tùy tiện tác động, nếu không có duyên cớ quan trọng tuyệt đối không nên đổi mồ, quấy rối giấc ngủ của tổ tiên.
“Thiếu phu nhân yên tâm, ta đã suy nghĩ kỹ.” Mục Phóng kiên định gật đầu.
Vinh hoa phú quý kỳ thật ai cũng mong muốn, nhưng hắn đã sống đời thanh minh, đặc biệt từ một tiểu binh nho nhỏ đến bây giờ là thiên hộ quản lý lính một huyện.
Hắn càng thêm minh bạch sức chứa dạ dày con người là như thế nào, nếu tham lam cố nhồi nhét chỉ sợ bị căng chết.
Hắn hiện tại đã thấy rất đủ, phụ thân hắn cũng nói tiểu phú tức an.
“Được, ta đã biết.” Dạ Dao Quang gật đầu, quay đầu nói với Văn Du, “Ngươi cùng Mục thiên hộ đi xuống trước đi.
Để hai nữ quyến ở đằng kia một mình cũng không tốt, ta muốn qua đỉnh núi khác nhìn xem.
Các ngươi trực tiếp trở về trước, hai phu thê ta có thể về muộn hơn.”
“Chuyện này……” Không tốt lắm đâu.
Mục Phóng còn chưa nói xong đã bị Văn Du ngăn lại: “Hảo, chúng ta về trước.”
“Không, chuyện này…….” Mục Phóng lập tức bị Văn Du tóm đi, “Thiếu Khiêm, để Liễu thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở lại trên núi……”
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng.”
Từ trên đỉnh núi nhìn bóng hai người nhanh chóng đi xuống dưới, Dạ Dao Quang dưới gió núi híp mắt nhìn: “Là một người minh bạch.”
“Trăm loại hoàn cảnh dưỡng ra trăm loại người.” Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang nghĩ tới ngự sử Hàn gia lúc trước, chính là một vương hầu mà cửa nát nhà tan, bỗng nhiên không khỏi nổi nên lòng hiếu kỳ, “Nếu hắn cũng muốn nơi vương hầu phú quý, Dao Dao cũng tìm cho hắn sao?”
“Tìm chứ, vì sao lại không tìm?” Dạ Dao Quang hỏi lại, “Đường là do chính mình chọn, tốt hay xấu đều chính mình chịu.
Có mấy người được chôn ở nơi quân vương, nếu không phải mệnh phú quý cũng có thể giống như Hàn gia.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền hướng tới một đỉnh núi khác mà đi, tốc độ nàng càng mau, Ôn Đình Trạm cũng kịp theo bước: “Mồ tri phủ Hàng Châu có chỗ nào không ổn?”
“Không ổn?” Ánh mắt Dạ Dao Quang từ trên la bàn nâng lên, bước chân không dừng, “Thế như cao ốc, mậu thảo cây cao, khai phủ kiến quốc.”
“Tốt sao?” Ôn Đình Trạm cảm thấy những từ này hình như đều là ca ngợi.
“Xuất ra quan lớn, có thể không tốt sao?”
Mồ của tri phủ Hàng Châu, thế núi tựa như gác mái tòa nhà, trong đó cây cối tươi tốt, lại ở bên trong