Phu thê Mục Phóng hiện tại cũng không có việc gấp gáp gì, ngày dời mộ cứ như vậy định.
Dạ Dao Quang liệt kê kỹ càng tỉ mị những đồ vật cần thiết cùng việc cần làm, bọn họ vội vàng cáo từ phu thê Văn Du trở về chuẩn bị.
Đêm cùng ngày, Dạ Dao Quang rốt cuộc được ngủ một giấc ngon lành.
Dùng xong bữa sáng, cảm thấy ngày hôm qua chưa chơi đủ, Ôn Đình Trạm tính toán mang theo Dạ Dao Quang cùng Càn Dương, còn có nhi tử của mình ra ngoài du ngoạn một ngày, vốn đã mời phu thê Văn Du cùng đi nhưng Văn Du lại nói hắn có chút việc gấp, La Phái Hạm liền làm chủ nhà, dẫn bọn họ cùng đi thưởng cảnh.
Điều làm Dạ Dao Quang kinh ngạc chính là La Phái Hạm biết những nơi thức ăn ngon, cảnh sắc động lòng người, những nơi ấy còn thích hợp cả nam lẫn nữ, sẽ không làm cho đám nữ nhi bọn họ cảm thấy thú vị mà làm Ôn Đình Trạm buồn tẻ.
“Nhìn không ra a, ngươi thế nhưng cũng là người hiểu việc đấy.” Vui vẻ chơi một ngày, La Phái Hạm đưa đám người Dạ Dao Quang tới tửu lầu ngon nhất Dư Hàng, phái hạ nhân đi mời Văn Du tới, Dạ Dao Quang ở trên bàn không thể không tán dương La Phái Hạm.
“Ta cũng đâu biết gì mấy đâu, là Lam tỷ tỷ từ nhỏ đã theo phụ thân vào nam ra bắc, chỉ là sau khi gả cho người ta đã thu liễm không ít.
Chúng ta sau khi kết bạn, chỉ cần Thiếu Khiêm không có nhà là nàng liền tới tìm ta du ngoạn Dư Hàng.” Nói đến đây, trên mặt La Phái Hạm phiếm ý cười rạng rỡ, trong mắt nàng đầy tính ý liếc nhìn Văn Du một cái.
Nguyên bản nàng là tiểu thư con nhà quan, phụ mẫu nàng giáo huấn nàng đều không phải như vậy, nàng học qua phụ đức cũng không nên sau khi gả cho người khác vẫn mải rong chơi, hơn nữa còn gả cho quan phụ mẫu, không thể cả ngày không về nhà.
Mới đầu nàng cũng cự tuyệt, nhưng là Văn Du nhiều lần khuyên nàng nên đi ra ngoài nhiều một chút, có thể nhận thấy không ít lạc thú ở thế giới xung quanh.
Tuy rằng một năm này nơi đi xa nhất cùng Lam tỷ tỷ cũng chỉ có Hàng Châu, nhưng nàng thật sự có rất nhiều hỉ nộ ai nhạc, thể nghiệm được hạnh phúc bình phàm.
Ban đầu vẫn luôn vì khúc mắc không thể có con làm nàng nặng lòng muốn nàng làm việc khác cho khuây khoả, nhưng nhìn đến sự thay đổi của nàng lúc sau, ý cười trên mặt Văn Du càng ngày càng nhiều, lúc này nàng chẳng những không còn sầu lo, ngược lại rất vui vẻ.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Văn Du năm nay đã hai mươi lăm, chưa có hài tử, Văn gia vài lần tới thúc giục, La Phái Hạm đều biết, chẳng qua những tin đó đều bị Văn Du làm lắng xuống.
Bà bà lén đưa tới nha hoàn bên cạnh, Văn Du cũng không tiếp nhận nhưng cũng không cho trở về ngay, để nghỉ trong thôn trang vài ngày, cũng chưa từng để lộ trước mặt La Phái Hạm.
Nàng cảm thấy thực sự không biết mình đã tu mấy đời phúc đức mới có thể gả cho nam tử tốt như vậy.
Hắn vì nàng làm được tới đây, nàng cũng không tính toán miễn cưỡng chính mình, với sự thúc giục từ nhà chồng, nàng muốn cùng hắn thủ vững tới ngày nào không thể thủ nữa thì thôi.
Tay Văn Du nắm lấy tay La Phái Hạm dưới bàn, ý cười trên mặt La Phái Hạm càng thêm ngọt ngào.
“Chậc chậc chậc, thật đúng là không coi ai ra gì!” Dạ Dao Quang nơi nào nhìn không ra hai người này đang liếc mắt đưa tình.
“Sao dám so với Chước Hoa tỷ tỷ cùng Hầu gia.” La Phái Hạm nhỏ giọng phản bác.
“Hừ, học là nhanh.” Dạ Dao Quang nói xong liền gắp lên một miếng thịt gà đưa tới bên miệng Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm khóe môi cong cong, rất tự nhiên há mồm, vừa ăn vừa vui sướng.
La Phái Hạm mặt tức khắc đỏ dựng, nắm tay dưới bàn đã là cực hạn của nàng, làm trò trước mặt người ngoài, cho dù thân thích như Dạ Dao Quang bọn họ nàng cũng không làm được.
Văn Du tất nhiên không thể làm thê tử của mình phải xấu hổ, vì thế tự mình gắp đồ ăn La Phái Hạm yêu thích vào trong chén của nàng: “Hôm nay cũng đã mệt mỏi, ăn nhiều chút.”
“Ân.” La Phái Hạm ôn nhu lên tiếng.
“Ân?” Dạ Dao Quang tiếp tục muốn trêu ghẹo nàng, Chỉ một cái ân?”
*Ân: ai hay đọc truyên TQ thì chắc thường xuyên gặp từ này tuy nhiên để dịch có vô vàn