“Doãn Hòa…”
Văn Du đang muốn khuyên thêm, Ôn Đình Trạm giơ tay ngắt lời hắn: “Ta ở Tây Ninh bố trí đã lâu cũng vì muốn nhổ đi khối u ác tính Hoàng Kiên, nếu bởi vì chuyện này làm Hoàng Kiên nổi lên tâm cố kỵ mà rút về, cục ta đã làm ra lại trở thành trắng tay, ta cũng không có thể thêm 6 năm nữa bồi hắn ở Thanh Hải.” Dừng một chút, ánh mắt Ôn Đình Trạm bình đạm dừng ở trên người Văn Du, “Vả lại, Giả Uẩn Khoa cho dù đã chết, cũng chỉ là một cây đuốc, bệ hạ vẫn có thể phái người khác tới.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, bệ hạ tùy thời khả năng điều điều động người có năng lực là Nhạc Thư Ý.
Từ đó, bàn cờ của ta tại Thanh Hải triệt để bị phế.
Nhân đà này, Sĩ Duệ đã là Hoàng thái tôn, không phải là hoàng tôn cố vô thân như năm trước nữa, cậu ấy nếu hiện giờ còn muốn sống yên ổn dưới cái uy của bệ hạ, ngày sau đăng cơ, liền vĩnh viễn không thay đổi được hình ảnh hài tử được bao bọc trong con mắt người triều đình.
Chúng ta lúc này có thể nhẹ nhàng nhưng lúc sau phải bỏ sức gấp bội.”
“Ta suy nghĩ không cặn kẽ bằng Doãn Hòa.” Văn Du rốt cuộc cũng phải hàng.
“Rốt cuộc thế nào?” Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng.
Văn Du có chút khó hiểu nhìn Dạ Dao Quang, đối diện với con ngươi đang mỉm cười của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang bấm bấm đầu ngón tay: “Hai người hết nỏi vả lại, nhân đà, khó được… vậy rốt cuộc thì thế nào?”
Dạ Dao Quang vẻ mặt nghiêm túc làm không khí ngưng trọng lại.
“Rốt cuộc, Giả Uẩn Khoa là người có thể dùng.” Ôn Đình Trạm nói câu chốt cuối cùng.
“Người này đưa tới cửa, mất thêm tâm tư cứu hắn, ngày sau không chừng còn có thể giải quyết cho chúng ta không ít phiền toái.”
“Vật tẫn kỳ dụng* sao?” Đối với Ôn Đình Trạm ngoài cười nhưng trong không cười, Dạ Dao Quang không có ý tốt nói, “A Trạm a, chàng nói xem, chàng vô sỉ như vậy, bức nhân gia người ta tới con đường cùng đường rồi lại vờ ra tay cứu giúp, để người ta cảm kích chàng không nói, lại còn muốn ngày sau tiếp tục sử dụng, chàng không sợ người ta biết sao?”
*Vật tẫn kỳ dụng: dùng triệt để hết khả năng.
Dạ Dao Quang lại dùng ánh mắt như nhìn người biến thái nhìn Ôn Đình Trạm, duỗi tay sờ trán hắn: “Không bị bệnh chứ?”
Văn Du nắm tay đè ý cười trên môi: “Tiểu Xu, nếu Giả Uẩn Khoa biết được chuyện này, Doãn Hòa lại đem chuyện của hắn giải quyết, chỉ sợ hắn đối với Doãn Hòa hận cũng không dám hận, chỉ có càng thêm sợ hãi.”
Dạ Dao Quang:……
Ánh mắt đầy tà khí của Ôn Đình Trạm xẹt qua, trong lòng Dạ Dao Quang vẫn luôn có nghi vấn: “Vì sao những người Lưỡng Hoài đó ngay cả biện pháp động vào âm trạch cũng có thể nghĩ ra được nhưng lại không xúi giục thương muối đi đối phó Giả Uẩn Khoa, còn muốn mượn người khác châm ngòi thổi gió?”
“Lộ dấu vết ra bên ngoài, đây chính là hạ sách.”Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói, “Đâu ai muốn làm lộ nhược điểm trước mặt người khác.
Tuy bọn chúng tin tưởng bệ hạ sẽ nuốt xuống khẩu khí này, nhưng bọn chúng cũng sợ hãi bệ hạ ngày sau sẽ tính sổ, đến lúc đó trực tiếp bức tử Giả Uẩn Khoa, cính là công nhiên cùng bệ hạ đối nghịch, chưa bị buộc tới cùng đường, những người này chưa có khả năng muốn hy sinh.”
“Đều chưa tới mức phế vật.” Dạ Dao Quang nghe xong hiểu rõ, đây chính là đều không muốn trở thành đầu đàn.
“Chàng làm loạn Hàng Châu tới như vậy, thương muối đều không buôn bán, Giả Uẩn Khoa tìm tới cửa, chàng muốn hóa giải cho hắn thế nào?” Dạ Dao Quang cảm thấy sự tình lớn chuyện như vậy, muộn dịu xuống khẳng định không dễ dàng.
“Ta a, sẽ làm cho thương muối khóc lóc quỳ gối cầu xin trước mặt Giả Uẩn Khoa.” Ôn Đình Trạm cười hề hề thần bí với Dạ Dao Quang, lúc này bên ngoài có hơi thở dao động, Dạ Dao Quang còn chưa kịp động thủ, Ôn Đình Trạm liền nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, rất nhanh một hắc y nhân tiến vào quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm.
Người này trùm đen kín mít chỉ