Quái Phi Thiên Hạ

Lại Một Viên Thủy Linh Châu


trước sau



Qua sự phân tích của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng không thể không thừa nhận nàng lo buồn vô cớ, quả nhiên đôi mắt của nàng trong việc chính trị trên quan trường không thể sáng, khó suy tính sâu xa được một lần, kết quả dễ dẫn đến sai lầm.

Dạ Dao Quang liền mặc kệ việc này ở Hàng Châu thế nào, nàng một lòng ngóng trông Càn Dương trở về.Chính là đợi một ngày một đêm, Càn Dương vẫn chưa quay lại, Dạ Dao Quang có chút lo lắng: “A Trạm, chàng nói Tu Tuyệt nổi lên ý xấu, có thể gây bất lợi cho Tiểu Dương không?”
“Sẽ không.” Ôn Đình Trạm thực dứt khoát quyết đoán nói cho Dạ Dao Quang.
“Sao?” Ánh mắt Dạ Dao Quang ngắm nhìn âm dương cá tự do bơi lội trong chậu hoa thu hồi lại, nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Chàng dựa vào đâu chắc chắn như vậy?”
“Tu Tuyệt nếu thật sự mượn tay chúng ta làm kế điệu hổ ly sơn, hắn tất nhiên cần chúng ta thay hắn cuốn lấy người Ma môn.”
“Đúng thế, hắn đả thương Tiểu Dương, không, hắn hẳn là châm ngòi ly gián, đem hành tung của Tiểu Dương tiết lộ cho vị chấp pháp trưởng lão Ma môn kia, nếu Tiểu Dương có bị thương thì cũng do vị chấp pháp trưởng lão kia ra tay.


Muội biết rõ đây là kế của hắn, cũng để tính sổ với người Ma môn.” Dạ Dao Quang theo hướng phân tích của Ôn Đình Trạm nói, thấy Tuyên Khai Dương ngẩng đầu liền vuốt đầu nhỏ của cậu, “Lại nhìn xem một chút, đối với con có chỗ có lợi.”
Nguyên bản, tròng mắt nhìn theo cá bơi lội chính là điều tiết thị lực, biện pháp bảo hộ cho đôi mắt.

Âm dương cá một đen một trong đối với thị giác càng thích hợp cho sự vận động của mắt.

Mắt có thể hấp thu linh khí trên vảy cá, muốn rèn ra một đôi pháp nhãn tuyệt đối không có vấn đề, chẳng qua đây là một quá trình khá dài dòng, Dạ Dao Quang không phải người kiên nhẫn, liền đem Tuyên Khai Dương chộp tới, nhân tiện rèn luyện một chút kiên nhẫn.
“Hài nhi đã biết.” Tuyên Khai Dương ngoan ngoãn gật đầu, liền tiếp tục cúi đầu, tròng mắt theo âm dương cá bơi lội mà chuyển động.
“Chuyện gì cũng có thể giải quyết.” Ôn Đình Trạm cao thâm khó đoán cười với Dạ Dao Quang, chậm rãi đi đến bên cạnh hai mẹ con, “Hắn muốn làm chủ nhân Ma Cung, dùng thủ đoạn có thể được, nhưng nếu làm thương tới tánh mạng của nàng hoặc tới đệ tử đích truyền của nàng, Dao Dao, nàng đã quên còn có Ninh Anh.”
“Ninh Anh……” Dạ Dao Quang trầm tư một lát mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng là một người tu luyện lại có quan hệ với Ninh Anh, chuyện này vốn rất mâu thuẫn.

Tu Tuyệt tất nhiên sẽ tò mò nàng cùng Ninh Anh có quan hệ gì, nhưng Tu Tuyệt nhất định hỏi thăm không ra.

Đây là cố kỵ của Tu Tuyệt, Ninh Anh tuy rằng bị trói buộc, trừ phi Tu Tuyệt có bản lĩnh đem thần hồn Ninh Anh tru diệt, nếu không hắn cũng không dám đưa đại họa tới chỗ Dạ Dao Quang, hắn không sợ Ninh Anh tới tìm hắn tính sổ?
“Khó trách chàng khí định thần nhàn như vậy.” Hôm qua nghĩ tới Tu Tuyệt muốn tính kế bọn họ lại hoàn toàn không chút hoang mang, vội vã kéo nàng trở về, cũng chỉ nghĩ rằng không muốn nàng tự mình đuổi theo thông báo cho Mạch Khâm, đến bây giờ dường như sau khi đem chuyện này nói cho Mạch Khâm lúc sau cũng hoàn toàn không bỏ trong lòng, nguyên lai là có định liệu trước.

Tu Tuyệt không dám đắc tội quá mức với nàng, lần này nhiều nhất là lợi dụng tên tuổi của nàng dẫn chấp pháp trưởng lão ra ngoài, sau đó chính mình giả dạng lẩn vào trong, nhất định trước khi chấp pháp trưởng lão tạo thành nguy cơ đối với nàng sẽ giải quyết xong chuyện của hắn, sau đó đến lập công chuộc tội, đem chấp pháp trưởng lão xử lý.
Sợ bóng sợ gió một hồi không bằng có quan hệ, đến lúc đó Tu Tuyệt thành chủ nhân Ma Cung, Ninh Anh như thế nào cũng giữ cho hắn vài phần thể diện, vả lại Ninh Anh còn nhiều chuyện cần Tu Tuyệt đi làm, tự nhiên sẽ không truy cứu.
“Yên tâm đi, Dao Dao.” Ôn Đình Trạm ôm lấy bả vai Dạ Dao Quang, “Tu Tuyệt chẳng những sẽ không bại lộ hành tung của Tiểu Dương, còn nghĩ cách bám trụ bước chân người Ma Cung tìm tới, hắn cũng không dám mang tính mạng của nàng ra làm trò đùa.”
Rốt cuộc trên người Dạ Dao Quang có ma cốt

của Ninh Anh, Tu Tuyệt làm sao có can đảm coi khinh địa vị Dạ Dao Quang trong lòng Ninh anh được?
“Vậy chàng nói, Tiểu Dương đây là……”
“Sư phụ, sư phụ ——” Dạ Dao Quang còn chưa nói xong, giọng của Càn Dương từ nơi rất xa truyền đến, Dạ Dao Quang còn chưa cảm giác được hơi thở của hắn, giống như tiếng được truyền đến trước vậy, đầu nổi đầy hắc tuyến.
Cùng Ôn Đình Trạm đi ra khỏi cửa phòng, liền nhìn đến Càn Dương từ trong không trung nhảy vào trong viện, nếu không có Ôn Đình Trạm một bên, chỉ sợ hắn nhào tới ôm Dạ Dao Quang một cái hùng hổ, mặc dù hắn biết rõ Dạ Dao Quang sẽ coi hắn như cái cầu phân mà né tránh nhưng cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mình.

Nhưng Ôn Đình Trạm chỉ cần hướng chỗ Dạ Dao Quang vừa đứng nhích người tới, chân hắn nhất thời dừng lại.
“Ngươi lại lượn lờ chỗ nào tới giờ mới trở về?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn, không thiếu thêm mấy cánh tay cẳng chân.
“Sư phụ, người nhìn xem ta mang cho người thứ gì tốt này?” Càn Dương vẻ mặt thần bí mở tay, trong lòng bàn tay hắn có một viên trân châu trong suốt, ngoại trừ quang hoa bên ngoài cực bắt mắt, rất giống long nhãn lột xác.
Dạ Dao Quang bắt vào trong tay, một cảm giác lạnh lẽo thanh nhuận, nàng thử thúc giục, khí Ngũ hành vừa động, hạt châu kia liền bay liên, giống như một dòng suối phun nước ra tới.

Dạ Dao Quang trừng lớn đôi mắt hoa đào: “Đây là vật gì?”
“Sư phụ, người thật ngốc a, đây là thủy linh châu.” Càn Dương ghét bỏ nhìn sư phụ nhà mình.

“Thủy linh châu……” Dạ Dao Quang ngây ngốc thốt ra một câu lúc sau nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Bọn họ đều nhớ rõ thủy linh châu được cung phụng trong tháp ở Qua Vụ Hải, lúc trước nàng còn dùng Tử Linh Châu để nhìn trộm vào trong, sau đó nhờ Thương Quân Nguyệt phỏng chế một viên khác, để Qua Vô Âm dùng đối phó tới mẹ kế là thụ yêu kia của nàng.

Hơn nữa, hình dạng cũng không giống viên này, nàng nguyên bản cho rằng đây là Tị Thủy Châu, nhưng khi cảm nhận được thủy linh khí dày nặng mới thúc giục một chút, mới vừa rồi nước tràn ra rõ ràng là thủy linh khí đặc thù.

Nếu như viên này là thủy linh châu, như vậy viên ở Qua Vụ Hải là cái gì? Hơn nữa Dạ Dao Quang cũng không quên viên Thủy linh châu ở Qua Vụ Hải kia áng chừng to xấp xỉ Tử Linh Châu của nàng, mà viên này rõ ràng nhỏ hơn Tử Linh Châu một chút.
“Ngươi nói nhanh lên, viên…… Thủy linh châu này.” Dạ Dao Quang tạm thời cứ gọi nó là Thủy linh châu, “Là như thế nào mà có?”
“Đồ nhi vốn là ở Phượng Tường phủ, cầm ma cốt gặp được Ninh Anh, đem sự tình sư phó giao cho nói với nàng, vừa lúc thời điểm đồ nhi đến Tu Tuyệt đại ma đầu cũng ở đó, hắn quá xấu xa rồi!” Càn Dương nhắc tới Tu Tuyệt liền phẫn hận nói, “Hắn thế nhưng gạt ta nói, có đồ vật sư phụ lưu lại muốn giao cho ta, đem ta lừa đến một cái hồ sâu, phong bế ta ở đó.”
Khóe môi Dạ Dao Quang cong xuống: “Lời của một ma đầu nói mà ngươi cũng tin, còn ngốc nghếch đi theo hắn, đi còn chưa tính, ngươi một chút tâm phòng bị cũng đều không có?”
“Trên tay hắn có vật lây dính hơi thở của sư phụ a.” Càn Dương vẻ mặt ủy khuất.
Vật lây dính hơi thở của Dạ Dao Quang, câu này làm cho ánh mắt Ôn Đình Trạm tức khắc có chút không tốt.
“Là căn mộng yêu căn.” Dạ Dao Quang vội vàng giải thích, “Muội không phải đã từng nói với chàng, muội lúc ấy vừa vặn tính lấy yêu căn của mộng yêu bồi bổ Thiên lân, bị hắn đột nhiên xuất hiện cướp đi.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện