Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình trạm liền đi Hàng Châu, ban đầu tính ở Dư Hàng chờ tin tức của Càn Dương, lo lắng xảy ra biến cố, nhưng tin tức Càn Dương mang về rất đơn giản, vị hộ pháp kia của Ma Cung cùng bố chính sử Chiết Giang có quan hệ huyết thống, tính ra bố chính sử Chiết Giang xem hắn như tôn nhi, hắn vốn dĩ là con cháu nhà quan lại, một lòng muốn tu đạo, sau lại không biết vì sao đoái nhập ma tu cho nên mới phái người tới hiệp trợ.Cũng khó trách Tu Tuyệt không bỏ qua cơ hội lần này, hậu nhân xảy ra chuyện, vị chấp pháp trưởng lão này hẳn sẽ tự mình tới, hơn nữa bởi vì đây là việc riêng, hắn tuyệt đối sẽ không nói đúng hướng đi của hắn, Tu Tuyệt gian lận càng thêm dễ dàng.
“Hắn có thể đối với bố chính sử Chiết Giang…..” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm làm động tác cắt cổ.
“Vô cùng có khả năng này, chuyện này không có gì tốt, thay chúng ta giải bài toán này.” Ôn Đình Trạm nhoẻn miệng cười.
“Chúng ta ở Hàng Châu ôm cây đợi thỏ hay đi phủ thành?” Dạ Dao Quang tiếp tục hỏi.
“Dao Dao cảm thấy thế nào?”
“Lưu lại Hàng Châu đi, muội muốn hắn giúp muội gặp vật dưới Tây Hồ một lần, dù sao Đơn Cửu Từ cũng ở bên trong Tây Hồ.” Dạ Dao Quang nghĩ một lúc liền nói, “Chỉ là chuyện này bố chính sử Chiết Giang cũng không tiện duỗi tay tới.”
“Yên lặng xem biến.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Tiểu Dương cũng đã trở về, còn chưa truyền đến tin tức bố chính sử Chiết Giang bạo bệnh mà chết, nghĩ đến Tu Tuyệt chỉ muốn làm bị thương mà chưa muốn mệnh của hắn.”
“Chàng tính toán quạt gió thêm củi?” Dạ Dao Quang có chút không rõ
“Ta chỉ phụ trách phơi bày sự tình ở Hàng Châu, đợi nàng cứu Đơn Cửu Từ ra, phải làm tới bước nào phải xem ý tứ của hắn.” Kỳ thật đây cũng là ý của Hưng Hoa Đế, chẳng qua lời này Ôn Đình Trạm không nói với Dạ Dao Quang.
Rất nhanh bọn họ đã tới Hàng Châu phủ, trực tiếp vào phủ nha Giả Uẩn Khoa.
Giả Uẩn Khoa hiện tại sinh long hoạt hổ, không ít muối thương quỳ ngoài cửa phủ, trong đó bao gồm cả Thông Thông.
Dạ Dao Quang giương mi trực tiếp đi qua bọn họ vào bên trong phủ trạch, cũng không sợ dọa đến Giả Uẩn Khoa, nhìn tới ba người nhà Giả Uẩn Khoa trực tiếp chạy ra đón.
“Bái….”
Không đợi Giả Uẩn Khoa hành lễ, Dạ Dao Quang liền bất động thần sắc tiến lên một bước, che ở trước mặt Ôn Đình Trạm, nghiễm nhiên một bộ nàng mới là tư thế người tâm phúc.
Giả Uẩn Khoa là người thông minh, vội vàng hiểu ý hành lễ: “Hạ quan bái kiến tiểu thần tiên.”
“Giả đại nhân khách khí.” Dạ Dao Quang dùng quạt che mặt, thanh lãnh nói.
“Tiểu thần tiên, mau mau vào bên trong.” Giả Uẩn Khoa tự mình đứng sang một bên nhường đường cho Dạ Dao Quang rồi sau đó quát lớn hạ nhân đi chuẩn bị trà tiếp khách, đối với Dạ Dao Quang ân cần đầy đủ, dẫn nàng vào bên trong thư phòng.
Phủ đệ Giả Uẩn Khoa khẳng định có người theo dõi, Ôn Đình Trạm cố ý để Dạ Dao Quang trước mặt bao người như vậy trở thành thần tiên, chính là để những người này không cần phí tâm tư đi tra xét, ý tứ người trợ giúp Giả Uẩn Khoa không phải người thế tục.
“Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.” Chờ tới khi hạ nhân mang nước trà và điểm tâm vào, Giả Uẩn Khoa lập tức vậy lui, lúc này mới chính thức hành đại lễ với Ôn Đình Trạm.
Hắn sáng nay trở về cũng đã có muối thương tìm tới cửa.
Hắn tự mình mở ra cửa hàng tư nhân do phu nhân hắn quản lý, bắt đầu bán muối, lần này toàn bộ phủ thành Hàng Châu liền sống lại.
Không cho muối thương bất kỳ cơ hội phản ứng nào, hắn tự mình đứng ở cửa hàng, liệt kê từng thương muối cùng hội trưởng có cử chỉ lừa bịp tống tiền tri phủ đại nhân là hắn, tất cả đều là những chứng cứ hắn nắm giữ từ trước, còn có chứng cứ Ôn Đình Trạm đưa cho.
Các bá tánh đều biết, trực tiếp dùng trứng thối ném vào phủ Thương hội, làm hội trưởng không dám ra cửa, mà Thôi Thống cũng mấy người thương muối khác liền hợp lại hỏi thăm Giả đại nhân có thiếu muối không, sau đó lập tức đi tìm Hội trưởng thương hội, tìm không được người, chỉ có thể mở lại cửa hàng bán muối.
Đáng tiếc