Dạ Dao Quang cho dù tu vi ở trên hắn nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nguyên thần, hắn bất quá hao phí nhiều tu vi hơn một chút, đem thần hồn nàng tru diệt cũng không tính quá khó.
Dạ Dao Quang chạy tới cạnh Tây Hồ, nhìn đại hộ pháp cấp tốc lắc mình tới, khóe môi lạnh lùng câu lên, thần hồn nhanh chóng tiến nhập vào bên trong Tây Hồ.
Đại hộ pháp đứng trên Tây Hồ dừng một chút, hắn dùng ma khí thử thâm nhập vào, phát hiện phía dưới Tây Hồ không có mai phục, hắn đường đường là một Đại Thừa kỳ, lý nào dễ dàng sợ hãi như vậy? Cơ hồ xác định không có bất luận điều gì không ổn, hắn cũng theo nhảy vào.
Dạ Dao Quang vừa vào trong nước liền nhanh chóng hướng tới nơi ngày đó bọn họ ngồi trên thuyền tới mà bơi đi.
Cho dù tốc độ của đại hộ pháp nhanh hơn nàng, nhưng hắn ở trên bờ cẩn thận dò xét một lúc, một chốc lát này cũng đủ để Dạ Dao Quang kéo dài khoảng cách.
Nàng rất nhanh bơi tới nơi bị tập kích lúc trước, nhưng lúc này làm nàng kỳ quái chính là quái vật kia thế nhưng không có một điểm động tĩnh.
Cảm giác được hơi thở dao động của đại hộ pháp càng ngày càng gần, Dạ Dao Quang không khỏi khẩn trương, bất chấp có nguy hiểm hay không bay thẳng tới nơi quái vật dừng lại mà đi.
Cũng may ngày đó nàng dùng Tử Linh châu nhìn cảnh tượng sâu trong nước, dựa theo ký ức cùng những vật trên đường, chưa tới bao lâu nàng liền nhìn thấy quái vật kia.
Thứ kia vẫn như cũ là một đoàn hắc khí, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, Dạ Dao Quang thậm chí không cảm giác được nó có bất luận lúc công kích gì, nếu không phải ngày ấy giao thủ, nàng lần đầu bơi tới, chỉ sợ sẽ nghĩ nó như một đoàn rong biển hoặc một cục đá, hơn nữa nàng tới gần như vậy, thứ này vẫn không nhúc nhích như một vật chết.
Thẳng đến khi hơi thở đại hộ pháp tới gần, một cỗ hắc khí nhanh chóng phi đánh tới, nhìn chằm chằm vào thứ này nghiên cứu, Dạ Dao Quang không nhìn thấy nó động thế nào, căn bản không kịp phòng bị, cũng may không phải hướng về phía Dạ Dao Quang mà đến, xuyên qua phía trên Dạ Dao Quang thẳng tắp công tới đại hộ pháp.
May mắn Dạ Dao Quang vẫn nhanh chóng rời xa thứ này, nhưng lúc này lại có một cỗ hắc khí đồng thời bay vụt đến, như một phát đạn đạo tề phát kéo theo làn khói thật dài, nhưng lần này cũng không phải hướng về phía Dạ Dao Quang, mà sôi nổi lướt qua phía sau Dạ Dao Quang, nơi đại hộ pháp đã phát hiện nguy hiểm.
Dạ Dao Quang càng thêm không dám dừng lại, kẹp giữa hai gia hỏa này, sớm muộn gì cũng gặp chuyện xúi quẩy, mấy lần lưu loát ảo diệu tránh khỏi khí thể quái vật phóng thích, Dạ Dao Quang ngừng ở một phạm vi tương đối an toàn nhìn hai bên giao chiến, nàng có một suy đoán lớn mật: “Chẳng lẽ thứ này không thể cảm ứng hồn thể?”
Rõ ràng lần trước nàng vừa mới vào nước không bao lâu nó liền cảm ứng được, lại còn lặng yên không tiếng động thiếu chút nữa đem nàng kéo xuống dưới.
Nhưng lúc này đây nàng đi tới tận miệng nó, lại một chút cũng chưa phát giác, hơn nữa nàng không mang theo Tử Linh châu, nó lại rõ ràng cảm ứng chuẩn đại hộ pháp.
Vậy chỉ có một khả năng, thứ này khkoong cảm ứng được hồn thể, nàng thật đúng may mắn đánh bậy đánh bạ mà tránh cho mình không ít phiền toái.
Nhưng thứ gì vô pháp cảm ứng hồn thể? Dạ Dao Quang trầm mặc nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đúng lúc này, màu đỏ sậm đáy mắt Dạ Dao Quang đại phóng, liền nhìn thấy đại hộ pháp đã bị hắc khí cuốn lấy tứ chi, nhưng Đại Thừa kỳ chính là Đại Thừa kỳ, mặc dù bị trói buộc toàn thân, đại hộ pháp vẫn như cũ phát ra từng vòng ma khí đỏ sậm.
Ma khí này ở trong nước phảng phất hình thành một đoàn hỏa cầu, hỏa cầu này ẩn chứa ma khí quay cuồng như gió lốc, xoay tròn quanh người đại hộ pháp sau đó liến hướng tới quái vật kia.
Quái vật hắc khí từng tấc bị ma khí đâm tán, mắt thấy đoàn ma khí không thể chống đỡ đánh tới quái vật, Dạ Dao Quang cảm thấy việc lớn không tốt, nàng vẫn nên nhanh chân đi chỗ khác thì tốt hơn, mải xem diễn có khi phải trả giá đại giới.
Tuy nhiên, nàng mới bơi ra ngoài một đoàn không xa, phía sau có hai cỗ lực lượng mạnh