Quả nhiên, tiếng nói Ôn Đình Trạm vừa dứt, trong hư không một trận dao động, một nam nhân khoác áo choàng đen, lộ ra một cỗ khí tử vong âm lãnh, bất ngờ xuất hiện năm bước trước mặt Ôn Đình Trạm.
Huyền phù trên hư không, hắn nhìn Ôn Đình Trạm, giọng nói như bị nghẹt xen lẫn một chút tán thưởng: “Ma quân Tu Tuyệt nói ta chớ xme thường người phàm tục, càng không nên xem thường nam nhân của Dạ Dao Quang, quả nhiên có đạo lý.”“Đa tạ ma quân khích lệ, ta tại đây cũng cầu chúc hắn có thể sớm ngày thống nhất Ma giới.” Ôn Đình Trạm đối mặt với ma vật tản ra khí thế bàng bạc làm người ta có chút hít thở không thông này, vẫn như cũ thong dong thanh nhã, “Hiện tại, ngươi nên làm việc của ngươi đi.”
“Ha ha ha….” Ma vật kia nặng nề cười một trận, thân ảnh hắn chợt lóe, liền hướng tới hư không nhảy đi.
Rõ ràng đã dung nhập hư không, làm không ai cảm giác được sự tồn tại của hắn, lại ở thời điểm mấu chốt Càn Đoái cùng Hùng Trấn giao tranh giằng co, không biết từ chỗ nào xông đến, trực tiếp xuyên qua thân thể Hùng Trấn.
Ôn Đình Trạm đứng trên mái nhà ngói xám, rõ ràng nhìn thấy thân thể Hùng Trấn xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, mà ma vật kia trong tay lơ lửng một trái tim máu tươi chảy đầm đìa, dường như vẫn còn tỏa ra độ ấm.
Ma vật cúi đầu nhìn trái tim kia, bỗng hít một hơi, tức khắc trái tim hóa thành một sợi huyết khi bị hắn hút vào thân thể.
Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm nhìn thấy Ma tộc huyết tinh trực diện như vậy, dĩ vãng đều được nghe rất nhiều, hắn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, nhìn thấy Hùng Trấn ngã xuống, liền phòng bị với ma vật kia mà nói với Càn Đoái: “Càn đại sư, chúng ta đi Tây Hồ.”
Nhìn Ôn Đình Trạm không quay đầu lại, cùng ba tu luyện giả chạy tới Tây Hồ,ma vật vươn cánh tay, năm ngón tay thành trảo ngửa lên, đem thân thể Hùng Trấn thiêu rụi, lúc sau không khỏi cười nói: “Thật không giống một phàm nhân bình thường.”
Nói xong, cũng một cái thả người biến mất ở bầu trời đêm, hướng tới Tây Hồ bay vút qua đi.
“Có gì đó không đúng!” Mấy người đuổi tới ven Tây Hồ, tuy rằng dưới bầu trời đêm mặt hồ vẫn nhẹ nhàng lay động, cũng không có bất luận ma khí hay yêu khí kích động, nhưng Càn Đoái nháy mắt liền cảm giác được không thích hợp.
Lòng bàn tay hắn vận khí, thả người tung bay huyền phù bên trên mặt hồ, một chưởng đánh xuống dưới.
Tu vi Hợp Thể kỳ, tuy rằng hắn chỉ dùng một thành lực, nhưng mặt hồ kia dường như chỉ thổi một trận gió ôn hòa, dao động so vơi tự nhiên cũng chỉ lớn hơn một chút.
Tất cả mọi người đều nhìn ra sự quỷ dị này, Mạch Khâm nghiêm túc: “Có vật phát lực cao thâm, từ bên trong phong kín hồ.”
“Dao Dao, hẳn là bởi vậy mới bị vây ở trong hồ.” Ôn Đình Trạm ngữ khí ngưng trọng.
“Doãn Hòa, ngươi đưa tin cho Dao Quang, chúng ta tìm một nơi mở ra lỗ hổng, báo Dao Quang chạy ra tới đó.” Mạch Khâm nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Chúng ta qua bên kia xem.” Ôn Đình Trạm chỉ vào nơi ngày đó thuyền của bọn họ dừng lại, hắn tin tưởng lấy tâm hữu linh tê giữa hắn cùng Dạ Dao Quang, cho dù không cần phải nói, Dạ Dao Quang cũng sẽ biết được.
Đám người Ôn Đình trạm chạy tới chỗ kia, Ôn Đình Trạm chỉ đại khái phạm vi cho Càn Đoái cùng Mạch Khâm, sau đó hắn thúc giục khí chí dương của Dương châu, làm khí này dũng mãnh tiến vào bên trong ngọc khấu, nhắc nhở Dạ Dao Quang một câu.
Thời điểm bọn họ chuẩn bị động thủ, trên bầu trời đêm truyền đến một trận cười nhạo: “Không biết sống chết.”
Mấy người lập tức khựng lại, liền thấy ma vật được Tu Tuyệt phái tới xuất hiện từ trong hư không, hắn lần này kéo xuống mũ áo choàng, lộ ra cái đầu trần trụi có vết một con rết lớn đang bò.
Nam nhân này kỳ thực tuấn lãng, nhưng môi hắn phiếm hắc hồng nhìn hết sức hung ác lãnh trầm.
Hắn quét qua đoàn người Ôn Đình Trạm, khí từ đầu ngón tay bắn ra, những nơi bị đạn khí lực của hắn bắn tới xuất hiện những tia u hỏa đỏ sậm, bên trong u hỏa ẩn hiện hình dạng tiểu hài tử: “Có biết phía dưới là vật gì?”
“Đại nhân, phía dưới là một cỗ thủy thần trọc khí.” Đoàn u hỏa trả lời.
“Thuỷ thần trọc khí?” Ma vật đầu trọc nghe xong đôi mắt ban đầu đang đen nhánh cũng di động hưng