Giờ ngọ ngày kế, Dạ Dao Quang đang ngồi chơi đùa cùng Tuyên Khai Dương vừa mới được nghỉ đông liền nghe một tin tức cực kỳ chấn động, đó chính là đêm hôm qua, phủ trạch huyện lệnh Long huyện không biết vì sao gặp sét đánh.
Tiếng động này kinh động không ít người, phủ đệ huyện lệnh lập tức thành phế tích đổ nát.
Toàn bộ phủ nha, thậm chí Thiên Hộ* (chức quan võ nhỏ tại địa phương, dưới chướng có 1000 binh lính) dẫn theo binh lính tại huyện tới tìm cách cứu viện.
May mắn tuy có người bị thương nhưng không gây thiệt hại tới mạng người.
Nhưng làm người khác vạn lần không nghĩ tới chính là, trong phủ huyện lệnh Long huyện có một cái phòng tối, mà trong phòng này không nói tới việc cất giấu vài rương vàng, còn có một âm lao, trong âm lao có không ít thi thể, còn có khối dán bùa, trao không ít người bị hành hình hoặc bức cung.
Một bên là sự bạo hành tàn khốc, một bên là nguyên bảo ánh vàng rực rỡ, tất cả bại lộ trước mặt bao người.
Nhìn đến bá tánh tất cả đều tận mắt chứng kiến, chuyện này muốn che cũng không thể che được, Thiên Hộ mang theo huyện binh lập tức cưỡng chế phong tỏa toàn bộ hiện trường, hơn nữa lập tức truyền tin cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không phải đang trúng thi độc sao? Cho nên hắn lập tức cắt cử thông phán cùng đồng tri Tây Ninh phủ hiệp trợ đi tới Long huyện, đem chuyện này điều tra cho rõ.
“Khó trách hai người kia sáng sớm đã vội vã chạy tới tìm A Trạm.” Dạ Dao Quang nhướn mi.
Giờ chính ngọ, thời điểm bọn họ dùng bữa, Tây Ninh đồng tri cùng thông phán sốt ruột như lửa tới cửa cầu kiến, mà Ôn Đình Trạm tựa hồ đã sớm phán đoán được bọn họ sẽ tới, sáng sớm đã ‘giả dạng’ rất khéo léo.
“Chơi một lát rồi đi ôn tập công khóa, phụ thân con muốn con sang năm đi tham gia cuộc thi đồng sinh.” Dạ Dao Quang duỗi tay xoa đầu Tuyên Khai Dương.
Để Tuyên Khai Dương đi rồi, Dạ Dao Quang mới trở lại trong phó.
Người nào đó đã tẩy một thân ‘thi độc’, xiêm y sạch sẽ nằm nghiêng người trên giường, dựa vào gối đọc sách, đôi chân dài thẳng tắp hấp dẫn người đối diện.
“Dao Dao cũng nghe ra gì sao?” Cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói Ôn Đình Trạm truyền đến.
“Đồng tri kia không phải người Hoàng Kiên sao?” Dạ Dao Quang biết ngày ấy Ôn Đình Trạm cố ý ở sơn động để nhiều người nhìn thấy hắn bị cương thi ‘cắn’, liền đoán trong Tây Ninh phủ có người Hoàng Kiên, nàng đã hỏi qua, Ôn Đình Trạm cũng có nói là đồng tri Tây Ninh.
Đồng Tri là quan ngũ phẩm, chính là chức phó tri phủ, là quan viên được triều đình sắc phong chính thức, đây là sự tôn trọng triều đình dành cho phủ thành.
Tri phủ cũng không cần thông báo với đồng tri mọi chuyện, Ôn Đình Trạm vài lần không ở Tây Ninh, tất nhiên có Diệp Phụ Duyên âm thầm theo dõi, nhưng người chân chính nắm giữ quyền thế vẫn luôn là vị đồng tri này.
Ngay cả sự tình Cách Lai cũng là hắn làm ra tới, sau đó lại nhận lệnh Hoàng Kiên phân phó đem mọi chuyện bãi bình.
Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm chưa động tới người này chính là biết hắn còn chuyển bị bước kế tiếp, hơn nữa nếu hắn vừa tới phủ nha, liền trừng trị phó thủ cấp tại đây cũng là đánh vào mặt bệ hạ.
Nhưng trong chuyện này Ôn Đình Trạm phái hắn đi, Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không ổn.
“Dao Dao, cảm thấy hắn thế nào?” Ôn Đình Trạm lật một trang giấy, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang.
“Muội đối với hắn cũng không nhiều hiểu biết, phu nhân của hắn muội có gặp qua vài lần.” Không thể tránh khỏi việc xã giao, Dạ Dao Quang ấn tượng cũng không tốt, “Phu nhân hắn là người chỉ thích ngon ngọt, chưa hút khô sẽ không dừng tay.”
“Vậy phu nhân cảm thấy quan hệ phu thê bọn họ ra sao?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
“Qua mấy lần gặp, nhưng qua lời nói phu nhân hắn có thể nhìn ra được nàng được chăm sóc cực tốt, không phải chỉ vì tô son trát phấn cho mặt mũi bên ngoài, vị đồng tri đại nhân này có lẽ có chỗ duy nhất đáng khen, đó là thực lòng đối đãi với thê tử.” Điểm này, Dạ Dao Quang cũng đã nhìn ra.
“Cái này gọi là vật họp theo loài, người phân theo