“Nghe ý tứ này của ngươi, là muốn ta ngày sau để cho ngươi sử dụng?” Thanh âm của Mị không tốt, thậm chí ẩn hàm phẫn nộ, “Quả nhiên không có lợi thì không dậy sớm, người tu luyện các ngươi lúc nào cũng thích ra vẻ đạo mạo.”
“Trước nay chỉ thấy nữ nhân lắm mồm, không nghĩ tới nam nhân cũng thế.” Ngày hôm trước mới nói nàng khống giống những người tu luyện bình thường, lúc này lại thay đổi thái độ, Dạ Dao Quang cười nhạo nói, “Ta đã quên, ngươi không phải nam nhân.”
“Ngươi ——”
“Ta không rảnh cùng ngươi múa mép khua môi, ta không cần sử dụng ngươi, cũng không muốn mang theo thứ người không phải người quỷ không phải quỷ rước lấy họa vào thân.
Tạm thời chưa tìm được chỗ cho ngươi đi, vậy trước ngươi cứ đi theo ta,” Dạ Dao Quang ngắt phẫn hận của nó, “Đừng có ý đồ cò kè mặc cả, ngươi không có tư cách.
Ngươi nếu không muốn, ta liền phong ấn ngươi tại nơi này, nơi thái dương ta cũng sẽ phong ấn, người ở đó mà chờ người tiếp theo phát hiện ra rồi cứu ngươi.
Ngay cả quỷ hồn Tưởng Nghị Mân, ta cũng đã cùng người Tưởng gia thương lượng, ngươi nếu tức giận muốn giết muốn nuốt cũng được, ta đang cần một lý do đem ngươi tru diệt.”
Đánh cuộc trong lòng, Dạ Dao Quang hy vọng gia hỏa này không muốn, nàng liền đem nó phong ấn, ngày sau kết cục thế nào là do tạo hóa của nó.
Có hồn phách Tưởng Nghị Mân trong tay nó, gia hỏa này đích xác cũng không phải quỷ hồn, cũng không lây dính sát nghiệp.
Dạ Dao Quang chính là không muốn thả nó ra, càng không muốn đem theo nó bên người.
Câu này làm Mị lập tức an tĩnh, Dạ Dao Quang suy đoán nó đang cân nhắc, nàng cũng không thúc giục mà nói: “Ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, ngươi có thể cặn kẽ suy xét, nếu không nguyện ý rời đi, trước khi ta đi Tương Tây nói ta là được.”
Nói xong Dạ Dao Quang liền đứng lên cùng Ôn Đình Trạm chuẩn bị rời khỏi nơi này, hai người đang muốn mở cử, thân ảnh Mị trôi đến: “Khoan đã, ngươi nói trước, nếu ta đi theo ngươi, ngươi đối đãi ta thế nào?”
“Ta chỉ phụ trách trông chừng ngươi, chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy, thương hại người vô tội, những thứ khác đều là ngươi tự do.” Dạ Dao Quang dừng bước chân xoay người, “Bất quá, ngươi nếu tự chọc vào tai họa hoặc gây phiền toái, ta tùy theo tình huống mà định.”
“Cái gì gọi là tùy tình huống mà định?”
“Nếu người sai là ngươi, ta tất nhiên khoanh tay đứng nhìn.
Nếu ngươi không sai, ta đương nhiên dưới khả năng cho phép hộ ngươi chu toàn.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói, “Nếu quá sức của ta, ngươi cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Cho nên, ra ngoài có nguy hiểm, muốn tự do cũng cần cẩn thận.”
“Ngươi sao mà lãnh đạm như thế.” Mị gào to chỉ trích.
“A!” Dạ Dao Quang phát ra một trận cười lạnh, “Ta lãnh đạm? Ngươi cùng ta không thân chẳng quen, ta thả ngươi ra bất quá là một hồi giao dịch, nếu không vì hồn phách một người vô tội ở trong tay ngươi, ta sẽ cùng ngươi cò kè mặc cả sao? Sớm bảo ngươi cứ việc chui ở trong hang ổ, không có khuy ký ngươi, dùng pháp bảo của ta bắt ngươi đã là ta nhân từ.
Thả ngươi ra tới, nhìn ngươi không làm việc ác là trách nhiệm của ta, nhưng ta không có nghĩa vụ bảo hộ thân mị của ngươi an toàn, ngươi là gì của ta? Như thế nào, làm Mị lâu như vậy, cho rằng chính mình đời trước không phải người sao? Đã đã quên nhân thế là như thế nào sao?”
“Ta……” Mị bị Dạ Dao Quang nói không còn lực lật lại, bực bội nói, “Năng ngôn thiện biện*, ta cam bái hạ phong.
Ngươi nói hiện nay không biết nên đưa ta đến nơi nào, vậy ngươi tính toán ngày sau đem ta đưa đến nơi nào?”
*Năng ngôn thiện biện: nói năng hùng hồn, không có gì để phản bác.
“Ta hỏi ngươi vấn đề này, hồn Tưởng Nghị Mân là ngươi ngưng tụ?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên mở miệng hỏi, Tưởng Nghị Mân uổng mạng, người như vậy sau khi chết cực ít trường hợp không vào luân hồi, Dạ Dao Quang mới có suy đoán này.
“Như thế thì sao?” Mị thừa nhận, “Ta đây cũng không phải làm việc thiện, ngươi xem hắn đột nhiên mà chết, chết không minh bạch.
Ta vì hắn ngưng tụ hồn phách, còn có thể đủ để hắn chia tay phụ mẫu.
A, đúng rồi, hắn hiện tại