“Khối ngọc này là lúc ở Dư Hàng, tạ lễ của hắn.” Ôn Đình Trạm thu ngọc bội vào.
Dạ Dao Quang duỗi tay xoa trán: “Muội phát hiện, quan hệ giữa chúng ta cùng Đơn Cửu Từ càng ngày càng phức tạp.”
“Dao Dao đang lo lắng chuyện gì?”
“Muội hy vọng ngày sau chúng ta có thể cùng Đơn Cửu Từ phân rõ giới hạn.
Chàng và hắn sớm hay muộn cũng có đối đầu sinh tử.
Muội không hy vọng ngày đó khó có thể xuống tay.” Dạ Dao Quang than nhẹ, ràng buộc quá nhiều luôn không tốt, nàng không hy vọng bọn họ ngày sau không thể hạ thủ với Đơn Cửu Từ, cũng không hy vọng ngày sau với Đơn Cửu Từ có điều áy náy.
Bắt tay giảng hòa, chuyện đó không có khả năng, bệ hạ cũng sẽ không chuẩn.
Theo tính toán của bệ hạ, nếu không rửa sạch Đơn gia, cũng sẽ lưu lại cái gai hại Tiêu Sĩ Duệ.
Cho dù Tiêu Sĩ Duệ không động thủ, Dạ Dao Quang tin tưởng với mưu tính sâu xa của Hưng Hoa đế, hắn cũng sẽ an bài, bức Tiêu Sĩ Duệ không thể không động thủ.
Hắn sẽ không để cho Tiêu Sĩ Duệ trở thành quân chủ mang lòng dạ đàn bà, chẳng những là Đơn gia, còn có……..
Đối diện với ánh mắt lo lắng của thê tử, người thông tuệ như Ôn Đình Trạm làm sao có thể không biết suy nghĩ của nàng, nhẽ nhàng vỗ vỗ tay Dạ Dao Quang: “Dao Dao, thế gian này chỉ cần nàng không muốn ta chết, không ai có thể lấy được tánh mạng của ta.”
“Muội lại hay lo rồi.” Dạ Dao Quang thoải mái cười, nàng không tin trên đời này có người có thể giết được Ôn Đình Trạm.
Đừng nói là người, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng đừng mơ tưởng.
Tộc đuổi thi ở một góc núi xa xôi Phượng Hoàng thành.
Phía sơn ngoại có một số bá tánh thuộc dân tộc khác, tộc đuổi thi ở sâu trong núi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm phải bỏ lại xe ngựa ở bên ngoài, ngự không mà đi.
Tiến vào sâu bên trong không gặp cản trở gì, phi thẳng qua một tòa núi, tứ phía đều là vách đá dựng đứng cao vạn trượng, cách xa xa nữa là những dãy núi khác.
“Đã đợi được hai người tới.” Chương Trí Khâu tự mình ra đón tiếp Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm rồi sau đó dẫn bọn họ vào trong tộc.
Bên trong có Miêu trại đặc sắc, cũng không phải kiểu dáng nhà sàn mà là kiến trúc mặt phức tạp, phòng ốc năm trụ bảy hàng, dựng lên ba tầng.
Tầng thứ nhất chính là tầng mặt đất, trái phải hai bên là những thứ dùng trong sinh hoạt hàng ngày, tiến vào gian thứ hai hoặc thứ ba, ở giữa là trung đường, sau là điện thờ.
Phía trái gian sau thường là nơi hướng hỏa, bếp núc.
Hai gian trước là phòng cho chủ nhân hoặc phòng cho khách.
Tầng hai phía trước toàn bộ là phòng cho khách, mặt sau là phòng kho trữ lương thực hoặc đồ đạc.* (không thấy tác giả tả lầu 3 nha @@)
Rất nhiều nhà khác cũng giống như bá tánh bên ngoài, trồng trọt nuôi gia cầm.
Như tiến vào một thế giới mới, Dạ Dao Quang cảm thấy rất mới lạ, kiếp trước nàng cũng chưa từng tới nơi ở của Miêu tộc, cũng chưa thể nghiệm qua văn hóa đặc sắc của họ.
“Đây là tộc trưởng của chúng ta, cũng là sư tổ của ta.” Chương Trí Khâu dẫn phu thê Dạ Dao Quang đi gặp tộc trưởng.
Tộc trưởng là nam tử khoảng năm mươi tuổi, nhìn rất nghiêm túc, đối với Dạ Dao Quang nói: “Ôn phu nhân, chờ đã lâu, kẻ hèn họ Thạch.”
Thạch tộc trưởng nói tiếng Hán, tên họ cũng được dịch theo tiếng Hán.
Giống như lúc trước Chương Trí Khâu nói về Thánh Nữ Tang Cơ Hủ, kỳ thật chính là tên Miêu tộc, họ Cơ Hủ, tên Tang, mà chuyển tiếng Hán thành họ Tang tên Cơ Hủ, kỳ thật đúng phải là tên trước sau mới là họ.
Không phải cách gọi này mới có mà từ Hoa Hạ cổ xưa, rất sớm đã tồn tại.
“Thạch tộc trưởng.” Dạ Dao Quang gật đầu chào hỏi.
“Ôn phu nhân, Minh Duệ hầu, mời ngồi.” Thạch tộc trưởng mời bọn họ ngồi xuống, sau khi thưởng thức các món ăn đặc sắc của Miêu tộc, liền thẳng thắn nói, “Lần này làm phiền phu nhân cùng Hầu gia tới đây, Trí Khâu đã nói với ra, Ôn phu nhân cùng Hầu gia còn có chuyện quan trọng cần làm, không dám giữ nhị vị ở lại tộc đón năm mới, tối nay chúng ta liền chọn ngày lành rồi giải quyết.”
“Đa tạ tộc trưởng thông cảm, đích xác có chút việc quấn thân, bất quá cảnh sắc tại tộc non xanh nước biếc, phảng phất như một nơi thế ngoại đào nguyên.” Dạ Dao Quang cười nói, “Nếu tộc trưởng cho phép, phu thê hai người chúng ta ngày sau thanh