“Chạy cái gì mà chạy, tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu.” Dạ Dao Quang khẽ quát, nhưng bụng thi vương đã hoàn toàn bị vỡ, một cố âm khí tấn mãnh như hồng thủy phun trào ra, Dạ Dao Quang lập tức một tay đem Mị Lượng trong Dạ minh châu túm lại, nhanh chóng làm thủ quyết, khóa trụ ném lên trời.
“Nữ nhân độc ác này ——” Mị Lượng bị ném lên trời nhịn không được hét lên bén nhọn.
“Phanh!”
Cơ hồ ngay lúc đó, bụng thi vương nổ tung, hai luồng tím quang bọc hắc khí liền như bị nhật thực che khuất mặt trời bay ra, sắc mặt Dạ Dao Quang biến đổi: “Không ngờ là hai cái âm thai!”
Khó trách thoát được sự khống chế của đám người Thạch tộc trưởng, chỉ sợ bọn họ không biết trong bụng thi vương là một đôi song sinh, ở nơi tuyệt âm hình thành song thai.
Mà hai cái âm thai kia tránh thoát ra, nhanh chóng công kích tới đám người xung quanh, đứng mũi chịu sào chính là Thạch tộc trưởng.
Ngay lúc chúng bay vọt tới hướng Thạch tộc trưởng, muốn xé nát người hắn, Mị Lượng cùng Dạ minh châu vừa lúc bay lên đỉnh.
Cương thi vì bị âm thai nổ thoát ra mà rời khỏi trói buộc, nháy mắt hướng tới Dạ minh châu bắt đầu hút vào, tinh hoa u nguyệt, là thứ bọn chúng thích nhất, giống như ma túy với người nghiện.
Cũng may bên trong đám cương thi chỉ có hai con cương thi bay, những con khác đều là cương thi nhảy.
Hai con cương thi bay này vừa rồi cũng bị mấy vị trưởng lão cùng Thạch tộc trưởng xua tan hết phân nửa khí âm sát, chúng hiện tại đều không thể bay, càng khát vọng tinh hoa u nguyệt.
Mị Lượng lại bị Dạ Dao Quang ném lên rất cao, thật ra không có con cương thi nào có thể tới gần nó.
Nhưng là hai cái âm thai kia, một trái một phải công lên, trực tiếp vây quanh Mị Lượng, chúng lập tức hấp thu khí âm của Dạ minh châu.
Mị Lượng cũng phản ứng cực nhanh, nghĩ ra kế sách ứng đối, liền lựa chọn đứng giữa hai cái âm thai, giữa chúng chính là viên Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng.
Thế giằng co giữa ba hướng, giống như có hai cỗ lực lượng cùng xuất ra từ âm thai hướng tới Dạ minh châu, hình thành một cỗ chế ước* (ngăn cản, kìm hãm lẫn nhau), làm không khí có chút loãng.
Ôn Đình Trạm là phàm nhân, rất nhanh cảm giác không được khỏe.
“A Trạm, chú ý.” Dạ Dao Quang đẩy một cỗ khí Ngũ hành vào trong cơ thể Ôn Đình Trạm, sau đó thả người tới năm cực dương, “Mau nghĩ cách, tru diệt âm thai này.”
Thạch tộc trưởng biến sắc, thủ quyết tiếp tục biến hóa, lại một tiếng nổ vang, thân thể thi vương thế những vỡ toạc, từng miếng thịt dập nát không thành hình.
Biến cố này làm tất cả mọi người cả kinh sửng sốt.
Mà âm thai cảm giác được cơ thể mẹ bạo vong, mẫu tử tương liên thoáng chốc làm bọn chúng mất đi lý trí, một con điên cuồng bắt đầu muốn hấp thu toàn bộ tinh hoa u nguyệt của Mị Lượng, con còn lại xoay tròn, bắn tóe ra xung quanh âm khí như nòng nọc, ấm khí vảy ra bốn phương tám hướng.
Đám người Dạ Dao Quang lập tức nhanh chóng né tránh, nhưng dưới đại lượng âm khí dày đặc, tinh mịn như bão ập xuống, Dạ Dao Quang dù xoay người nhưng vẫn bị dính một chút lên tà váy.
Nàng hoảng sợ nhìn tà váy tức khắc bị thiêu.
“A ——”
Đúng lúc này, tiếng kêu bén nhọn thê thảm vang lên, Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn qua, đồng tử không khỏi co rụt lại, chỉ thấy một vị trưởng lão tránh không kịp, lây dính âm khí như hắc thủy, trong phút chốc toàn bộ cánh tay bị ăn mòn.
Dạ Dao Quang tận mắt nhìn thấy da thịt hắn tựa kem gặp lử, chớp mắt chỉ còn xương trắng.
“Đó là âm hỏa!” Mị Lượng đang khống chế một âm thai khác hô lớn với Dạ Dao Quang, “So với nước hoàng tuyền càng thêm đáng sợ, có thể dung mọi vật trên thế gian.”
Nghe xong lời này của Mị Lượng, Dạ Dao Quang đang suy tính đem Thần Ti trường lăng bay ra bảo hộ chính mình, tay chợt ngừng