“Chàng sao lại đưa hoa đào cho Thả Nhân đại sư.” Dạ Dao Quang lên xe ngựa mới giật mình hỏi Ôn Đình Trạm.
“Duyên ai tạo ra, người đó đi kết thúc.” Ôn Đình Trạm sâu xa nói.
“Đừng nói với muội mấy câu chiết lý nữa.” Dạ Dao Quang không thích nghe.
Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười khẽ, giọng hắn thanh nhuận đầy mị hoặc: “Phu xướng phụ tùy, ta đã nói rõ ràng rồi mà.”
“……” Dạ Dao Quang liếc mắt, “Muội không nói lại chàng.”
“Việc này thật sự chỉ có Thả Nhân đại sư mới có thể hóa giải.” Lời nói Ôn Đình Trạm vô cùng thấm thía, “Người khác đều không được, cũng không biết giữa Thả Nhân đại sư và vị Thần Tiên sống này có khúc mắc gì.”
“Cho dù có biết, chúng ta cũng không thể ra sức.” Hai người đều không phải là nhân vật cần ra mặt.
“Vậy đừng nghĩ nhiều, đường trở về còn dài, chúng ta nghỉ ngơi chút.” Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang vào lòng.
Dạ Dao Quang thuận thế rúc vào trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy lắc lư, Dạ Dao Quang rất nhanh thấy buồn ngủ nhắm mắt, lại là cảnh trong mơ kia, khói trắng lượn lờ, thoang thoáng tiếng khóc ủy khuất của trẻ mới sinh, từng tiếng từng tiếng làm trái tim nàng thắt lại.
Dạ Dao Quang tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng cái gì cũng không nhìn được.
“Đừng khóc….” Dạ Dao Quang bị tiếng khóc này chọc vào đúng nơi mềm mại nhất trong lòng, nàng hận không thể tiến lên, ôm lấy bọn chúng, nhẹ nhàng trấn an.
“Mẫu thân, ngươi không cần chúng ta sao?”
“Không, ta không phải……”
Dạ Dao Quang vô lực phản bác, nàng thực sự chưa từng nghĩ cũng chưa từng muốn a, chúng cũng không phải hài tử của nàng, nàng cũng không có hài tử, nhưng nghe được tiếng khóc của bọn chúng làm nàng lo âu cùng đau đớn.
Nơi này có một loại áp lực hít thở không thông, làm Dạ Dao Quang không muốn tiếp tục lưu lại cảnh trong mơ, vì thế nàng ra sức tránh thoát, nhưng nàng làm thế nào cũng không thoát được.
Cảm thấy Dạ Dao Quang ngủ trong lòng không được an ổn, Ôn Đình Trạm đang định điểm một ít hương, lại phát hiện Dạ Dao Quang giãy giụa, sắc mặt cũng không tốt, liền lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhẹ giọng gọi: “Dao Dao, Dao Dao.
Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Giọng nói trong trẻo phảng phất như phát ra từ trong dòng suối khe núi truyền tới, rót vào cảnh trong mơ của Dạ Dao Quang, xua tan khói trắng bốn phía.
Dạ Dao Quang nháy mắt cảm giác thân mình nhẹ nhõm, nàng chậm rãi mở to mắt, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Ôn Đình Trạm, nàng nắm lấy tay hắn: “Muội không việc gì, chàng đừng lo.”
“Nàng có phải lại gặp ác mộng?” Ôn Đình Trạm quan tâm hỏi.
“Là giấc mộng quái dị.” Mơ thấy hai lần, Dạ Dao Quang cũng không cần giấu giếm Ôn Đình Trạm, “Muội mơ thấy hai đứa nhỏ, chúng gọi muội là mẫu thân, luôn khóc lóc hỏi muội, có phải muội không cần bọn chúng……..”
“Hai đứa nhỏ?” Ôn Đình Trạm ánh mắt suy tư dừng ở trên bụng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang trong lòng rối rắm duỗi tay che lại, nếu như chỉ một lần, Dạ Dao Quang có thể an ủi chính mình là ban ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, nhưng hiện tại căn bản không có chuyện như vậy.
“Dừng xe!” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở miệng hô lớn.
Xe ngựa tức khắc dừng lại, Dạ Dao Quang hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
Nhẹ nhàng nhéo tay Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm phân phó đánh xe bên ngoài: “Quay lại Cống chùa.”
“Vì sao phải trở lại?” Dạ Dao Quang không hiểu Ôn Đình Trạm đang nghĩ gì.
“Để Thả Nhân đại sư xem cho nàng.” Dạ Dao Quang không yên lòng, hiện tại thời gian trì hoãn đã quá lâu, bọn họ mới ra khỏi Cống chùa nửa canh giờ, khoảng cách cũng không quá xa.
Dạ Dao Quang không ngăn Ôn Đình Trạm lại, nàng cũng cảm thấy có chút quái dị, vẫn nên quay lại làm phiền Thả Nhân đại sư một chút.
Tốc độ trở lại rất nhanh, non nửa canh giờ bọn họ đã về tới Cống chùa, vẫn là Xích Liệt Hưu ra đón tiếp, tựa hồ sự quay lại này sớm đã được dự liệu trước.
Xích Liệt Hưu nói với Dạ Dao Quang: “Hầu gia cùng tôn giả sẽ trở lại, sư phụ