Dạ Dao Quang tập trung theo dõi, nhìn lá chắn bị lực lượng va chạm chấn động rung lên mới kinh ngạc nói: “Là kết giới.”
Khó trách hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy thế nhưng không kinh động tới bất kỳ tăng nhân nào ở Cống chùa.
Nghĩ đến nàng mới rồi ở khoảng cách bốn năm chục bước với bọn họ khó bước thêm nửa bước, hẳn là đã chạm vào kết giới, nếu không có Đào Đại kéo nàng vào trong, chỉ sợ nàng không thể tiến sâu vào trong.
“Phanh!”
Đúng lúc này, phía trên không trung phịch một tiếng, hai cỗ lực lượng kịch liệt va nhau, lực lượng bắn ra xung quanh làm Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay cánh tay một vòng, tung ra Thần Ti trường lăng chặn lại.
Chờ sau khi nàng thu hồi Thần Ti trường lăng, liền nhìn thấy Đào Đại cùng Thả Nhân, hai người bắn ra hai phía ngược nhau.
Đào Đại ngã xuống mặt đất, Thả Nhiên tuy rằng phiêu nhiên rơi xuống, nhưng vừa chạm chân cũng mềm nhũn nửa quỳ gối.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng tiến lên, nâng đỡ Thả Nhân: “Đại sư……”
“Không sao.” Thả Nhân hơi thở rõ ràng khó trụ.
Đào Đại nhìn qua không bị thương, nhưng Dạ Dao Quang lại biết đây là nguyên thần tới tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh, nguyên thần cùng thân thể đã có thể giống nhau như đúc, nhưng nguyên thần sẽ không bị đổ máu hay chịu ngoại thương, theo khí lực dao động cả người Đào Đại, Dạ Dao Quang biết nàng đã bị thương, tu vi tiêu hao không ít.
Đào Đại đứng lên, lạnh lùng nhìn Thả Nhân rồi trầm mặc xoay người rời đi.
Dạ Dao Quang một cái lắc mình ngăn trước mặt nàng.
Thấy vậy, hai tròng mắt Đào Đại nhíu lại: “Ngươi thật sự không biết sống chết.”
“Ta không có ý muốn dùng mạng mình để lấy mạng ngươi.” Dạ Dao Quang mặt không cảm xúc nói, “Ta chỉ hy vọng, ân oán giữa ngươi cùng đại sư, đều là việc của hai người, đừng liên lụy tới bá tánh Thổ Phiên vô tội.”
Đào Đại dù muốn tánh mạng Dạ Dao Quang thì cực kỳ dễ dàng, nhưng Dạ Dao Quang lại cảm giác tu vi này của nàng là tu luyện chính thống, cũng không phải nói tu luyện giả chính thống không có sát nghiệt trong người, cái gọi là tu luyện giả chính thống chính là chỉ cẩn phương pháp tu luyện không thương thiên hại lý, đạt tới tu vi trên con đường đường đường chính chính.
Nếu trong lòng có hận, Đào Đại cũng có thể kiên trì tới cuối, tu luyện chính đạo, Dạ Dao Quang cảm thấy người như vậy ít nhất có thể nói chuyện một chút.
“Lại là một kẻ xảo trá đến cực điểm, miệng đầy nhân nghĩa!”
Lời Dạ Dao Quang muốn nói lại chạm vào nơi thống hận nhất của Đào Đại, nàng lập tức một chưởng đánh tới Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tất nhiên tâm luôn mang phòng bị, chưa biết được Đào Đại sẽ động thủ lúc nào, nàng đã chuẩn bị sẵn lúc nào cũng có thể né tránh.
Sớm từ lúc Đào Đại mở miệng, ánh mắt chuyển biến xấu, Dạ Dao Quang đã khởi thế, ngay lúc Đào Đại vừa dứt lời, nàng đã lượn vòng né tránh.
Đào Đại thấy vậy, quay đầu nhìn lại Thả Nhân một lần, cũng không tiếp tục truy kích Dạ Dao Quang, liền rời khỏi rừng trúc.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đưa Thả Nhân trở về thiện phòng, gọi đệ tử tới chăm sóc, rồi đứng trong sân chờ, chờ đến khi Thả Nhân một lần nữa sửa sang lại quần áo.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang ban đầu muốn chờ Thả Nhân tịnh dưỡng thêm một ngày, lưu lại cũng chỉ là muốn quan tâm một chút tới tình hình của Thả Nhân, tính toán ngày mai lại tới tìm, nhưng không nghĩ đến, Thả Nhân muốn gặp bọn họ luôn.
Tiểu sa di mang trà lên, Dạ Dao Quang nhìn vết thương trên đầu Thả Nhân, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Thật ra Ôn Đình Trạm cùng Thả Nhân giống nhau, dường như không coi Thả Nhân đang bị thương, cũng không đề cập tới sự tình vừa rồi trong rừng trúc mà mở miệng nói: “Đại sư, phu thê chúng ta vì sao đi rồi lại quay lại, nói vậy đại sư đã hiểu rõ, thỉnh đại sư chỉ điểm, nội tử rốt cuộc vì sao bị quái mộng quấn thân.”
Trên thực tế, Thả Nhân đúng thật đã biết, nguyên lúc hắn cùng Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang chào từ biệt đã tính nói với bọn họ, lại không nghĩ đến Ôn Đình Trạm trước một bước tặng hắn đóa hoa đào, cho nên hắn mới biết phu thê Ôn Đình Trạm rất nhanh sẽ