Quản hay là mặc kệ, đây quả thực là nan đề.
Thực rõ ràng Đạo Đại là hổ xuống đồng bằng lại bị chó khinh, nàng đấu với Thả Nhân làm Thả Nhân bị thương rất nặng, lúc này lại gặp sinh linh tu luyện nổi lên ý đó khuy ký với nàng.
“Đi trước nhìn xem thế nào rồi quyết.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.
Kỳ thật Dạ Dao Quang cũng không muốn can thiệp, là bởi vì Dạ Dao Quang không có hảo cảm với Đào Đại, nhưng Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang nghĩ không giống nhau, Đào Đại là mấu chốt hóa giải ván cờ Nam Cửu Vương cấu kết cùng Hoàng Kiên làm loạn Thổ Phiên.
Nếu Đào Đại chết….
Hai lần đấu pháp, nguyên khí tiêu hao không ít.
Nếu Ôn Đình Trạm cũng nói nhanh chân tới nhìn xem, Dạ Dao Quang tất nhiên kéo theo Ôn Đình Trạm bay vút mà đi, có trận đấu lúc trước giữa Thả Nhân cùng Đào Đại, Dạ Dao Quang lúc này cẩn thận không tới gần vòng chiến.
Tuy nói có người muốn thu Đào Đại, nhưng tu vi của Đào Đại không phải nhân vật cấp bậc nào cũng dám nhân cơ hội đối phó, ít nhất như cấp bậc Dạ Dao Quang không dám, cũng không muốn tới.
Lẩn sau những nhánh cây, Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành đem nàng cùng Ôn Đình Trạm bao bọc lấy, hai người che giấu hơi thở chậm rãi tới gần, chờ đến khi nhìn thấy người cùng Đào Đại giao phong, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều ngây ngẩn cả người.
Kẻ to gan lớn mật không phải người nào khác, không, cũng không phải là người, đúng rra là Huyết Ma Diệu Tinh được Tu Tuyệt mời tới bảo hộ tại Dư Hàng.
Gia hỏa này không phải đang bế quan tiêu hóa thủy thần trọc khí sao, lúc này mới được nửa năm, hắn đã xuất quan? Hơn nữa tu vi dường như tiến bộ cũng không bao nhiêu…
Tuy rằng tu vi không quá tiến triển, nhưng hắn nguyên bản tu vi đã cao thăm, lúc này gặp Đào Đại bị thương nặng, vẫn có thế bức Đào Đại bại lui.
Mắt thấy Đào Đại tung ra dây mây như lưỡi đao chém tới, Huyết Ma Diệu Tinh nháy mắt hóa thân thành một cỗ máu tươi, luồn theo dây đằng như một con rắn đỏ tươi cắn xé lại.
Thế nhưng hắn có thể phá tan khí phòng ngự của Đào Đại, miệng ngậm một đầu roi mây.
Sau đó, Dạ Dao Quang nhìn thân mình Diệu Tinh như đỉa hút máu, thân hình hắn hiện ra tuy trong suốt, nhưng Dạ Dao Quang có thể rõ ràng nhìn thấy từng luồng khí lực của Đào Đại bị Diệu Tinh hút vào theo dây mây.
Dạ Dao Quang đã sớm đoán được Đào Đại không phải người, nàng là cây đào tinh, cũng chỉ có phách tinh thuần như vậy, Huyết Ma mới có thể không tiếc mạo hiểm thử một lần.
“A Trạm, mau ngăn cản Diệu Tinh.” Dạ Dao Quang nhìn nguyên thần Đào Đại bị hút bắt đầu trong suốt, lập tức nói với Ôn Đình Trạm.
“Diệu Tinh, dừng tay!” Ôn Đình Trạm hưởng ứng Dạ Dao Quang, động thân ra hướng Diệu Tinh.
Giọng nói của Ôn Đình Trạm Diệu Tinh ấn tượng khắc sâu, hắn tức khắc cứng lại, nhìn thấy từ trong rừng cây Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiến ra, hắn dừng một chút rồi nhảy lên, cuốn lấy Đào Đại mới nhìn Ôn Đình Trạm: “Ta không có vi phạm hứa hẹn với ngươi nha, thụ tinh này trên tay đã có sát nghiệt, trong giới tu luyện chúng ta, một khi đã dính sát nghiệt, vậy đã không còn là sinh linh vô tội, sinh tử tồn vong, phải dựa vào bản lĩnh mà thôi.”
Ôn Đình Trạm nhìn về phía Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang gật đầu.
Đây là sự hà khắc trong tu luyện, cũng là vì sao Dạ Dao Quang quý thanh danh như vậy.
Kỳ thật không chỉ tu luyện giả, phàm nhân cũng giống như vậy, trên tay có thể nhiễm máu tươi, nhưng lại không thể dính sát nghiệt.
Sát cũng không đại biểu cho “nghiệt”, nếu có cường thế, gây nguy hiểm cho sinh mệnh, tất nhiên phải phản kích, loại ‘sát’ này không sao cả, Thiên Đạo cũng không trói buộc.
Nhưng một khi chủ động bởi vì bất kỳ sự tư dục gì của bản thân mà tạo ‘sát’ có ‘nghiệt’, vậy đó không thể được Thiên Đạo phù hộ, một bên sinh linh bị giết, đối phương cùng cấu thành ‘nghiệt’.
Trên người Đào Đại có sát nghiệt, lúc trước Dạ Dao Quang đã nhìn ra, Diệu Tinh chỉ sợ chính là lợi dụng lỗ hổng này mới dám không kiêng nể gì.
Phải biết rằng thụ