Nghe đến đó, Dạ Dao Quang cũng không võ đoán mở miệng, nàng cảm thấy sự tình xa xa không chỉ dừng như vậy, nếu chỉ bởi vì như vậy mà Đào Đại đã biến thành dáng vẻ nàng, nàng thực có chút khinh thường.
Rốt cuộc mọi chuyện đều từ Đào Đại mà ra.
Đào Đại yêu Thả Nhân, nhưng dựa vào cái gì mà cho rằng Thả Nhân không yêu nàng chính là tội? Theo lý mà nói, Thả Nhân có cứu ai thì cũng đều là quyền lựa chọn của hắn, quả thật Đào Đại cứu tánh mạng Thả Nhân, ân tình hoàn lại đó là đạo nghĩa, nhưng nếu không hoàn thì cũng không phải là lỗi của họ, chỉ có thể chứng minh người này không có lòng biết ơn người khác, đây cũng không phải lý do để hận một người, rốt cuộc ngày trước Thả Nhân khi còn nhỏ gào khóc đòi ăn cũng không trực tiếp cầu Đào Đại cứu hắn.
Phảng phất ý thức được chính mình lộ ra điểm yếu ớt trước mặt phu thê Dạ Dao Quang, Đào Đại nhanh chóng làm bốc hơi nước mắt trên mặt, thanh âm nàng lạnh băng tiếp tục: “Lúc ấy ta cho rằng cha me hẳn phải chết không thể nghi ngờ……”
Lại không nghĩ tới có quanh có, người tiểu thư quan gia mời tới kia lại ham tu vi của cha mẹ Đào Đại, nguyên nghe nói nhà có ba người đều là linh tu, muốn bắt Đào Đại để uy hiếp cha mẹ nàng, để bọn họ tình nguyện dâng lên, lại không nghĩ tới cha mẹ Đào Đại liều chết dưa Đào Đại ra ngoài, hắn đúng thật không thể giết cha mẹ Đào Đại, cuối cùng không cam lòng đem hai người đang bị thương nặng rời đi, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn với cố chủ.
Vì thế Đào Đại không cầu được viện trợ của Thả Nhân liền nhanh chóng đi tìm chủ trì Cống chùa.
Nàng vừa mới ra cửa thì gặp chủ trì đại sư đang vội vàng quay về, chủ trì đã tới kịp thời cứu cha mẹ nàng.
Biến cố lần này làm Đào Đại đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, lần nữa tỉnh lại nàng khắc sâu trong lòng, không dám yêu thêm lần nữa, bởi vì nàng tùy hứng cầu tình mà suýt nữa hại chết cha mẹ, lúc Thả Nhân cứu tiểu thư quan gia kia cũng trở thành vết dao cứa vào ngực nàng.
Đào Đại từ đây cùng cha mẹ ẩn cư sâu sau núi Cống chùa, nàng không còn bước ra khỏi cửa một bước, cũng không bước vào phạm vi Cống chùa dù chỉ một bước.
Cho dù có tăng nhân ngẫu nhiên lên núi đốn củi, cả nhà bọn họ sẽ không giống như lúc trước đưa tới đồ ăn hai trái cây rừng, bởi vì chuyện mà cha mẹ Đào Đại đã trải qua quá kinh hãi, cũng biết tâm tư của nữ nhi với Thả Nhân, không muốn hai đứa nhỏ tiếp tục dây dưa, nhân tiên cũng chặt đứt mối quan hệ với Cống chùa từ đây.
Nếu không phải bởi vì nơi này là căn nguyên của bọn họ, phu thê hai người lại trải qua một hồi tai nạn, nguyên khí đại thương, lưu lại nơi này dưỡng thương là tốt nhất.
Bọn hò kỳ thật muốn đưa nữ nhi rời khỏi Cống chùa, thậm chí rời xa Thổ Phiên.
Đào Đại kinh qua chuyện này, tính tình cũng đại biến, không còn là cô nương vui vẻ tiêu sái, không màng tới thế sự, trở nên trầm ổn cùng nội liễm, không còn sự tùy ý dĩ vãng, bắt đầu dốc lòng tu luyện.
Nguyên bản nàng được ưu ái từ khi sinh ra, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là tu vi tiến bộ vượt bậc, qua ba năm thời than liền đến Thôi Thể kỳ, Thôi thể kỳ đối với linh tu mà nói vô cùng quan trọng.
Cha mẹ Đào Đại cũng đã khôi phục lại, hai người hộ pháp cho nàng, để nàng không bận tâm mà bế quan tu luyện.
Nhưng, thời điểm nàng xuất quan không còn nhìn thấy cha mẹ nàng đâu, cũng qua năm năm không gặp Thả Nhân.
Nguyên cho rằng nàng đã quên sạch sẽ người này, nhưng khi nhìn thấy người cùng trải qua quãng thời gian niên hoa, thiếu niên này độ tuổi nhược quán càng thêm phong độ nhẹ nhàng.
Mặc dù hắn một thân áo cà sa, vẫn không thể ngăn được sự độc tuyệt phong hoa toát ra.
Sự giáo huấn ngày xưa hiện lên rõ ràng trước mắt, Đào Đại nỗ lực áp xuống cơn sóng tình trong lòng, lạnh nhạt hỏi: “Cha mẹ ta đâu?”
Đó là lần đầu tiên Thả Nhân không dám nhìn thẳng nàng, không dám đúng lý hợp tình nhìn nàng.
Tâm Đào Đại tức khắc trầm xuống: “Cha mẹ ta đâu?”
Dưới sự ép hỏi của Đào Đại, Thả Nhân lấy ra hai đoạn rễ cây trong lồng ngực đưa cho nàng.
Hai đoạn rễ cây này, hơi