Quái Phi Thiên Hạ

Hai Nữ Nhân Tín Nhiệm


trước sau



“Không sao.” Dạ Dao Quang trấn an Dụ Thanh Tập một câu rồi rời khỏi phòng, Dụ Thanh Tập phái hai đại cung nữ tùy thân đi theo hầu Dạ Dao Quang, nghe theo sự phân phó của nàng.
Dạ Dao Quang dưới sự chỉ dẫn của cung nữ, đi khắp các góc trong tẩm điện Dụ Thanh Tập cũng không phát hiện Tiểu nhân* như lời Mị Lượng nói, càng không phát hiện nơi cất giấu có khí âm sát, vậy có nghĩa thứ mưu hại Dụ Thanh Tập không có trong tẩm điện.
*Tiểu nhân: là con rối làm bằng vải mn hay thấy trong phim TQ đó.
“Thái Tôn Phi đem quyền nội quyến giao cho trắc phi từ khi nào?” Dạ Dao Quang không khỏi tò mò hỏi cung nữ.
“Đã được non nửa năm.” Cung nữ trả lời.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Ngươi dẫn ta đi tẩm cung của trắc phi.”
“Phu nhân tới đâu, nô tỳ tới đó.”
Dạ Dao Quang nhìn cung nữ sắc mặt trầm ổn không khỏi gật đầu.


Nàng nói như vậy nhưng cung nữ một lời cũng không hỏi lại, đây là nha đầu chỉ có các gia tộc lớn mới bồi dưỡng ra được.
“Phu nhân nếu muốn gặp ta, phái người truyền lời là được,” Thời điểm nghe tin Dạ Dao Quang tới, Thượng Ngọc Yên vội vàng thu dọn sổ sách.

Vừa nghe báo Dạ Dao Quang tới tẩm điện của mình, nàng buông đồ trong tay tự mình ra tiếp đón.
“Ngươi đã là Thái Tôn trắc phi, ta nào dám truyền lời tới.” Dạ Dao Quang cười nói, “Nhìn ngươi tựa đang rất tốt.”
Sắc mặt Thượng Ngọc Yên hồng nhuận, giữa mày không có chút gì u sầu, điềm nhiên thanh nhã như hoa lê, xem ra nàng không gặp chuyện gì vướng mắc.
“Điện hạ đối với ta cực tốt, Thái Tôn phi cũng khoan dung rộng lượng, ta còn mong chờ gì hơn thế.” Thượng Ngọc Yên lại cười nói.
Thượng Ngọc Yên kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống ghế, hơn nữa tự mình rót cho Dạ Dao Quang chén trà mình làm: “Mời phu nhân nếm thử.”
Dạ Dao Quang cũng không khách khí, bưng lên ngửi một hơi: “Là hoa lê.”
“Hoa mới được hái, trà hoa lề này cùng những trà hoa thông thường không giống nhau, không thể dùng hoa đã phơi khô, phải dùng ngay khi mới hái, phu nhân vừa lúc tới đây, để thêm chút sẽ liền khô.” Thượng Ngọc Yên cũng bưng lên một chén trà, hoa lê nàng chính mình hái xuống, dùng mật ong ướp, thời điểm pha tra sẽ tỏa ra mùi hương, lúc cánh hoa giãn ra như nở rộ chính là trà chín, uống vào vị thanh ngọt, thích hợp với nữ tử,
Dạ Dao Quang nhấp một ngụm cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, buông chén trà trên tay, nàng nói: “Ta không có việc gì nên đi thăm thú tam bảo điện, ngươi hôm nay có nghe Thái Tôn Phi nói nàng có chỗ nào không khỏe không?”
“Thái Tôn Phi đã đổi hai tấm giường, ta muốn không biết cũng khó.” Thượng Ngọc Yên nhẹ nhàng gật đầu, “Nhưng trên người Thái Tôn Phi có pháp khí phu nhân cho, yêu tà bình thường không thể tới gần người, cho nên ta hoài nghi có phải có người đang tác quái.”
Thượng Ngọc Yên sinh ra trong vương thất Lưu Cầu từng dựa vào những gia tộc lánh đời, chính bản thân nàng cũng quen biết không ít người có thuật vu cổ, tầm mắt tất nhiên cũng không giống những người thường.
“Ngươi biết những chuyện này?” Dạ Dao Quang hỏi.
Trên thực tế, Dạ Dao Quang chưa từng hoài nghi Thượng Ngọc Yên, mặc dù Thái Tôn Phi xảy ra chuyện, thoạt nhìn người được lợi nhiều nhất chính là nàng, nhưng Dạ Dao Quang vừa tiến vào đã nhìn diện mạo Thượng Ngọc yên, kết quả cũng không làm nàng thất vọng.

Nếu Thượng Ngọc Yên sớm hoài nghi, hai tháng trước nội quyến lại giao cho nàng, Mị Lượng nói Dụ Thanh Tập trúng thuật thời gian khoảng một tháng, Thượng Ngọc Yên hẳn đã xuống tay điều tra sớm mới đúng.
“Không biết phu nhân có biết tin Vương gia năm trước nạp thêm hai thị thiếp.” Thượng Ngọc yên uyển chuyển mở miệng.

“Ý hai người này tác quái?” Dạ Dao Quang lập tức minh bạch ý tại ngôn ngoại của Thượng Ngọc yên.
“Chuyện này còn phải thỉnh phu nhân ra mặt đi chứng thực.” Thượng Ngọc Yên không thể không gật đầu, từ trong tay áo rút ra một xập giấy đưa cho Dạ Dao Quang, “Ngưu di nương một tháng trước trở về thăm nhà mẹ đẻ.”
Nhìn đồ vật đã chuẩn bị tốt, Dạ Dao Quang không khỏi tò mò: “Nếu ta không tới, ngươi định như thế nào?”
“Ngọc Yên bất tài, nhưng cũng nhận thức được chút kỳ môn dị sự.” Thượng Ngọc Yên trả lời.
“Ngươi không nghĩ tới đem chuyện này báo cho Sĩ Duệ sao?” Dạ Dao Quang buồn bực.
“Chuyện này không

có bằng chứng, không thích hợp để ta đề cập với điện hạ.” Thượng Ngọc Yên lắc đầu.
Dạ Dao Quang nháy mắt minh bạch, Thượng Ngọc Yên đối với Tiêu Sĩ Duệ chẳng những vô tâm vô tình, cũng không phải tuyệt đối tín nhiệm, trong lòng không khỏi thương cảm Tiêu Sĩ Duệ, trái ôm phải ấp nhưng lại không có người thực có tâm với hắn.

Bất quá, suy nghĩ ngược lại, đây có khi lại là một loại phúc? Hai nữ nhân đối với hắn không có tình, chỉ vì ích lợi, chỉ cần lợi ích không bị tổn hại, vĩnh viễn không có khả năng đấu đá nhau.
Xem ra, Dụ Thanh Tập cùng Thượng Ngọc Yên, chỉ sợ cả đời này đều không xảy ra tranh chấp lợi ích.

Thứ Dụ Thanh Tập muốn là địa vị chính phi, tương lai cho hài tử của nàng có thể đảm bảo, mà đối với Thượng Ngọc Yên, nàng chỉ muốn một nơi tịnh thổ, bảo đảm bá tánh Lưu Cầu không bị kiếp nô dịch, đệ đệ của nàng có thể bình yên trưởng thành.

Chính vì không xung đột lợi ích, cho nên hai nàng mới có thể chung sống hòa thuận như vậy, đây cũng là phúc khí của Tiêu Sĩ Duệ.
“Chuyện này giao cho ta, có kết quả rồi sẽ báo lại ngươi.” Dạ Dao Quang tiếp nhận cuộn giấy của Thượng Ngọc Yên.
Ngồi thêm chốc lát, cùng Thượng Ngọc Yên trò chuyện gia trường, Dạ Dao Quang liền đứng dậy rời đi, rốt cuộc sự tình Thượng Ngọc Yên không thể vội, thân phận cũng mẫn cảm, Dạ Dao Quang cũng không muốn làm Dụ Thanh Tâm trong lòng không thoải mái.
Đoán chắc thời gian Dụ Thanh Tập nghỉ trưa, Dạ Dao Quang vừa trở về, tiến vào tẩm điện liền nhìn thấy Dụ Thanh Tập ngồi trước lăng kính khoa tay chải đầu, từ ánh gương phản chiếu hình ảnh Dạ Dao Quang, Dụ Thanh Tập không khỏi hỏi: “Chước Hoa tỷ tỷ đi đâu thế? Đã nửa canh giờ.”
“Ngồi tại chỗ trắc phi một lát.” Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm.

Dụ Thanh Tập đem một cây trâm lan bạch ngọc cài vào búi tóc, quay đầu lại nhìn Dạ Dao Quang: “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ hoài nghi Ngọc Yên?”
“Có thể gọi tên thân mật, hai người cùng thờ một chồng mà tình cảm có thể tới mức này cũng là kỳ cảnh.” Dạ Dao Quang nhịn không được thán phục.
“Ta làm sao có được mệnh tốt như Chước Hoa tỷ?” Dụ Thanh Tập cũng không để bụng Dạ Dao Quang trêu ghẹo, lại xoay người lấy khuyên tai, một bên đeo lên một bên nói, “Ta đã nghĩ rõ ràng, không phải Ngọc Yên, bệ hạ cũng sẽ tứ hôn với người khác.

Thân phận Ngọc Yen tôn quý, nhưng không có nhà cha mẹ đẻ, bệ hạ đã nhiều lần nói ta phải thể hiện vai trò chính phi.

Chước Hoa tỷ tỷ là người thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra Ngọc Yên đối với điện hạ là vô tâm.

Ngọc Yên cũng là người thông minh khó thấy, nàng sẽ không cùng ta tranh đoạt, Đông Cung này đã đủ tịch mịch, tội gì phải cho chính mình thêm ngột ngạt, không bằng mở lòng chút, sống cũng được nhẹ nhàng hơn.” Đeo xong đôi khuyên tai, Dụ Thanh Tập hai tay năng mặt trang sức, dừng một chút mới nói tiếp, “Nói một câu đại bất kính, điện hạ hiện tại chỉ là chủ Đông Cung, ngày sau…..

Những náo nhiệt trong cung này, có người giúp đỡ ta, nghe tâm sự của ta, cùng ta đứng một chỗ, lại là người thông minh đỉnh đỉnh như vậy, xem như ta có phúc.”
“Tố Vi, ngươi đã thay đổi.” Dạ Dao Quang bỗng nhiên thành thật nói.
“A?” Dụ Thanh Tập không rõ nguyên do nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang đang tới gần bàn trang điểm.
“Ngươi càng thêm có lòng dạ cùng khó thế chủ mẫu đương gia.” Kỳ thật Dạ Dao Quang muốn nói, càng giống lòng dạ cùng khí thế mẫu nghi thiên hạ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện